cơn mưa ào ạt rớt xuống mái nhà nhỏ nơi các đôi dâm loạn đang mê say trụy lạc thì tại tư gia bà Đại tá, Gia Thư, cô con gái xinh đẹp, trong sáng như tiên nữ đang bị chú Nông quản gia dùng vũ lực hãm hiếp man rợ, xé nát đời hoa không thương ! tiếc. Khi tiếng mưa bất chợt đổ rầm rầm trên mái nhà, cũng là lúc tên râu bắn đợt tinh khí đầu tiên vào miệng bà Lê và cũng là lúc chú Nông thò bàn tay thô kệch ra mà xé tung bộ đồ ngủ của Gia tiểu thư. Mưa, mẹ và con- ba đối tượng cùng tham gia một tấn bi kịch của gia đình nhà Đại tá Mạnh khi ông còn đang vùi đầu nơi chiến tuyến lửa đạn. Chỉ khác một điều là bà mẹ thì tự hiến thân, còn cô con gái thị bị hiến trinh. Quả xót xa và kinh hoàng !. Khi bà Lê đang mãi tận hưởng con cu dài cứng thì bà nào ngờ cũng có một con cu dài và cứng hơn con cu trong miệng bà đang cố nhét vào miệng cô con gái rượu, càng sâu càng tốt. Hai phụ nữ, một già, một trẻ cũng đều đang ngậm cái vật “dơ dáy” nhất của đàn ông tr! ong mưa trời buốt giá. Một thì đã có kinh nghiệm, một là nai tơ lần đầu “bị tận hưởng”. Không biết mỗi người cảm nhận được hương vị của cái vật dài dài ấy ra sao nhưng chỉ biết đây không phải là lần sau cùng họ bỏ cái đó vào miệng…
…Thật không gì cay đắng cho bằng hình ảnh hai mẹ con bà Đại tá uy quyền vọng trọng, trong cùng một thời điểm, lại thực hiện cùng một hành vi tương tự nhau, thứ hành vi mà đại đa số phụ nữ thời bấy giờ không bao giờ muốn nhắc đến và thậm chí, không ngần ngại gán cho những biệt từ kinh tởm nhất, mỗi khi họ buộc lòng “định nghĩa” chúng. Và khi nào nhân loại còn tại vị trên thế gian này, thì tất cả mọi chuyện đều có khả năng xảy ra, không gì là không thể. Ví như chuyện đại họa nhà Mạnh đại tá. Ai có thể tưởng tượng nổi bà phu nhân sắc sảo mặn mà ấy, người phụ nữ làm điêu đứng bao gã trai “sồn” thích hái hoa bắt bướm, có thể cả qúy ông bè bạn của “đức phu quân” ( tất nhiên, chỉ dám “đêm đêm mơ về em” nếu không muốn nếm mùi thuốc súng trong khẩu Colt lúc nào cũng lên đạn của Mạnh “man” ), lại có một chiều mưa mù trời nào đó, hạ thể xuống trước mặt một tên đĩ đực hạng bét, rồi… há miệng ra “thổi bong bóng” của hắn. Cái miệng qúy phái nho nhỏ như vậy, chỉ “thổi” một vài “cây kèn” trong suốt vài ba chục năm qua, mà bây giờ, chẳng chút gì e lệ, “đớp” ngay một phát gần lút cán “cây hai” tên ngố ( làm hắn rùng mình… sung sướng ). Nào ai có thể ngờ ! Và ngay cả nhân vật “không thể ngờ” trên cũng “đánh vần chữ ngờ” trước chuyện đứa con gái “hột xoàn” của mình bị tên gia bộc thấp hèn, đen đủi, xấu xí “tọng” nguyên một “cây củi made in dân tộc thiểu số” vào tận cuống họng, thiếu điều muốn ná thở…
Thưa các bạn, quả thật chúng ta, những người đã theo dõi câu chuyện từ đầu cũng cảm thấy đau xót và thương cảm cho cô Gia Thư và không ai ngờ những chuyện kinh khủng như vậy lại có thể xảy ra ( và sự thật là đã xảy ra ) đối với gia đình ông Đại tá Mạnh, đau đớn hơn nữa khi thảm kịch này lại xảy ra vào cùng một thời điểm. Tôi xin được nói thêm, sở dĩ trong bút pháp, càng lúc tôi càng sử dụng nhiều cụm từ trào lộng thể hiện trong ngoặc kép mang tính “hài hước hoá” là vì thực tâm tôi muốn giảm nhẹ đi tính chất bi thảm của câu chuyện, hòng tránh cho đọc giả phần nào cảm giác nặng nề, đau lòng khi theo dõi bộ truyện mà tôi xin nhắc lại là hoàn toàn có thật. Mong các bạn thông cảm.
• QỦY KẾ
Như vậy, sau một đêm cuồng loạn trong cuộc hành lạc tập thể, nơi bà Lê đắm mình say sưa thỏa mãn bằng những dương vật cứng dài, mà lần đầu tiên bà mới hưởng thụ, bà khoan khoái ra về với cảm giác lâng lâng như vẫn còn tiếc nuối cuộc truy hoang. Về phần tên Nông, vốn đã yên tâm sau khi trấn áp tinh thần Gia Thư, song hắn vẫn cảm thấy bồn chồn lo lắng không biết tương lai mình nhuộm màu hồng của lạc khoái dài dài hay màu đen của cái chết cầm chắc nếu kế hoạch khủng bố tinh thần cô chủ nhỏ phá sản. Hắn hồi hộp đợi bà chủ về.
4h20’ chiều thứ hai 17\ 9\ 1973 : Bà Lê về đến biệt thự trên đường Tú Xương, bằng xe của ả bạn. Tiếng chuông ồn ã giật bắn trái tim tên Nông ra ngoài. Hắn bật dậy theo phản xạ nhưng lại lóng nga lóng ngóng, dường như không dám ra mở cửa liền. Hắn đang rất hồi hộp. Đây là giờ khắc quyết định vận mạng của hắn. Dù trước khi bà Lê về, hắn đã tìm đủ mọi lý do để trấn áp nỗi khiếp sợ bằng cách vẽ vời ra một viễn cảnh tươi đẹp với cô chủ xinh xắn. Hắn mong bà chủ về liền cho rồi, hắn sẽ giả lả như không có chuyện gì, sẽ đon đã đón bà vào nhà. Nhưng giờ đây, khi giây phút ấy đã đến thì tựa như có một nguồn điện hàng ngàn vôn thiêu cháy lòng “can đảm” của hắn. Lại thêm một hồi chuông nữa. Hắn rùng mình. Thu hết “nhuệ khí”, hắn ra mở cửa. Thật bất ngờ, sau khi cánh cửa sắt nặng nề được mở ra, là nụ cười thật tươi của bà Lê dẫu bà mắng hắn “ Sao lâu vậy Năng !”. Trời ! Hắn quá sững sờ nên đứng đực mặt ra. Bất ngờ cũng phải, vì đây là lần đầu, hắn thấy bà chủ cười tươi với mình, lần đầu được mắng yêu và lần đầu được… lên chức ngang hàng với bà chủ vì trước đây bao giờ bà cũng gọi hắn là “chú Năng” , lắm lúc bực mình bà còn gọi bằng “thằng Năng”, còn giờ chỉ duy nhất một “đại từ nhân xưng” như bạn bè thân thuộc gọi nhau. Nguyên do của “hiện tượng” này sao mà hắn hiểu nổi, đúng, sao mà hắn hiểu được bà Lê “ban ân sủng” cho mình là vì bà ấy vừa trải qua một ngày đầy “sung sướng khắp cùng cơ thể”. Thấy gương mặt ngệch ra của hắn, bà xẫng giọng “ chú sao vậy ?! tránh ra cho tôi vào”. Hắn giật mình “dạ, dạ” lắp bắp trong miệng rồi nghiêng mình tránh ra cho bà Lê vào. Vào trong nhà, linh cảm thấy không khí có vẻ khác thường nên bà hỏi “ Gia Thư đâu rồi ?”. Hắn cúi đầu lí nhí “Dạ, cô chủ ở trên lầu, thưa bà”. “Hôm nay, Gia Thư có đi học không ?”. “ Dạ, hình như cô chủ bị mệt thì phải nên không đi được !”. Nghe thế, bà Lê vội lên lầu coi cô con gái cưng ra sao. Bà ngạc nhiên khi thấy cửa không khoá ( bởi tên Nông ở trong phòng đi ra thì sao mà hắn lòn tay vô khóa trong được ). Trước mặt bà là hình ảnh cô tiểu thư ủ rũ, phờ phạc nằm quay lưng vô tường. Bà hoảng hốt chạy đến lay nàng dậy “ Thư, sao vậy con ? Con bệnh hả ?”. Bà trông thấy rõ gương mặt hốc hác của Gia Thư nên càng hoảng. Nhưng bỗng nàng lồm cồm ngồi dậy thì thào với mẹ, tuy giọng rất yếu ớt “ con không sao đâu mẹ, con chỉ hơi mệt thôi”. Nhìn vào đôi mắt thất thần của con, bà càng lo lắng. Bà sờ trán con thấy sốt cao nên vội gọi điện cho bác sĩ. Vị bác sĩ đến khám bệnh, chích thuốc và nói rằng cô bị cảm lạnh và có dấu hiệu suy sụp tinh thần. Sau khi tiễn ông bác sĩ về, bà đứng ngồi không yên. Bà gọi tên Nông lúc này đang lau chùi xe ngoài sân ( hắn làm bộ như vậy dù trong lòng đang vô cùng lo lắng và hồi hộp chờ xem kế hoạch của mình thành công hay không ). “ Hôm qua, lúc tôi đi rồi, cô Hai có ra ngoài hay không”. “ Dạ, cô chủ có leo lên xe jeep đi với một anh sĩ quan nào đó”. “ Hả ? Chú nói lại coi !”, bà Lê không tin vào tai mình nữa bởi trước giờ trong tư tưởng của bà, Gia Thư là một cô bé ngoan, thông minh, qúy phái và đặc biệt bà chưa bào thấy hay nghe tin gì về chuyện trai gái của con gái mình. Phan Nông bồi tiếp “ Lúc cô Hai về, tôi thấy cô kỳ lắm, người thì ướt sũng mưa, mặt khóc nức nở chạy vội lên phòng”. Nghe thế, bà Lê buột miệng “ trời ơi !”. Lòng bà nóng như lửa đốt, chỉ muốn chạy lên lầu xem sự tình ra sao nhưng không thể vì Gia Thư đang say ngủ nhờ liều thuốc an thần của ông bác sĩ. Bà định gọi điện đến Bộ Tổng Tham Mưu vùng 3 Chiến thuật bằng đường dây khẩn cấp cho Đại tá Mạnh nhưng sau cùng không thực hiện vì bà biết chiến sự đang vô cùng ác liệt sau khi Ban Mê Thuộc thất thủ, chồng bà sẽ rất phân tâm nếu biết tin này. Do đó, bà bứt rứt đi đi lại lại, lòng quặn đau. Bà Đại tá cảm thấy có lỗi trong việc này. Nếu bà không đam mê nhục dục, không say sưa “của lạ” mà ở nhà với con thì đâu ra nông nổi này. Tuy vậy, bà vẫn cho rằng canh bạc truy hoan mà bà vừa tham gia là có “ý nghĩa” : giải tỏa cơn thèm khát đàn ông cháy bỏng của cái tuổi hồi xuân như bà. Chính vì thế, một bên là sự day dứt đã “bỏ con lấy cặc”, một bên là cảm giác tuyệt vời khi cầm trong tay con cặc nóng hổi, cương cứng vuốt ve và cho vào miệng, rồi cảm giác ngây ngất khi giao hợp và cuối cùng là sự sướng khoái cùng cực, không gì so sánh được khi há miệng đón nhận những bợn tinh trùng tanh nồng bắn xối xả xuống cuống họng, lại còn cảm giác ngầy ngậy khi le le lưỡi liếm những “bợn sữa” dính đầy trên mũi miệng. Chính sự dằn co ấy làm bà bực mình vì không biết nghiêng về bên nào. Một bên là tình mẫu tử, một bên là bản năng của đàn bà vắng chồng. Bà Lê vừa tự thấy hổ thẹn với bản thân, vừa tự bào chữa bằng cách nhớ lại những khoái cảm lạ thường mình vừa nếm qua. Giả dụ như Gia Thư chỉ bị cảm thôi thì không sao nhưng vấn đề là ở chổ còn dính thêm một anh chàng sĩ quan nào đó. Như để xua đi cảm giác tội lỗi, chỉ còn cách “ trăm dâu đổ
Thảm kịch – Truyện người lớn đêm khuya
1.6 (
5) votes