sự trống trải cô đơn thật đáng sợ. Nằm một mình trong căn phòng nhỏ nhưng bà Lê thấy sao run lạnh đến thế tựa như có một cơn bão ùn ùn đánh qua nơi “đồng không mông quạnh”. Lạnh lẽo, cô đơn, chán chường…cơn bão tình nào chỉ mang lại đến thế, nó còn “khuyến mãi” thêm cho bà quyết tâm tìm một kép trẻ, để lấp vào khoảng trống mà ông đại tá đã bỏ lại và cũng nhân tiện, lấp luôn vào cái lỗ trống đang thèm khát cái dương vật cứng dài, nóng hổi “thụt ra, dập vào”. Chuyện gì đến cũng phải đến. Hôm nay, bà vẫn sang qua! än 5, nơi thường họp hội nhưng không phải là “xòe bàn tay năm ngón” như mọi khi mà là…
….sau khi căn dặn chú Nông ngày mai khi nào bà gọi điện về hẵng đến đón, bà Lê đĩnh đạc tiến vào một ngôi nhà hai tầng khang trang nằm trong một con hẻm vắng dành cho giới thượng lưu. Sự xuất hiện có hẹn trước của bà Đại tá khiến mấy ả kia như mở cờ trong bụng vì kế hoạch coi như đang tiến hành suôn sẻ. Phần bà Lê, bà hiểu được Chủ nhật này là một ngày đặc biệt bởi lẽ, trong lần gặp trước, “bè lũ bốn tên” đã gợi ý cho bà về một “cuộc chơi tập thể”, bà giả lả từ chối nhưng “dù nói không nhưng ai cũng hiểu”. Vào trong nhà, bà ngạc nhiên vì chỉ có mấy chị em ta thôi. Định mở miệng hỏi nhưng thấy ngài ngại, bà đánh trống lãng : ” Ta gầy sòng đi chứ mấy bà”. Mấy ả kia nghe bà hỏi vậy thì tủm ! tỉm cười sằng sặc nhưng không dám cười thành tiếng vì sợ mang tội “hỗn” vì ai nấy đều hiểu bà Lê “lòng trong như đã mặt ngoài còn e”. Bà Lê thấy thế thì cảm thấy hơi “quê độ”, chỉ “ừ, hử” dằn mặt mấy bà kia. Một bà lên tiếng “thôi, nãy giờ tụi em chọc chị thôi, chị ngồi xuống đi đã, vội vàng gì, còn cả đêm mà chị”. Giọng nói ngọt như mía đường của ả làm bà Lê chửng hửng, chưa biết phản ứng ra sao thì “tách, ra đi mấy em”. Sau tiếng búng tay điệu nghệ, bà Lê sững cả người ra khi bốn cao to, lực lưỡng lần lượt kéo nhau ra “chào hàng”. Mỗi gã chỉ mặc độc nhất một cái quần lót. Mấy ả thấy bà Lê như người mất hồn như vậy thì đắc chí lắm, coi như con mồi đã vào bẫy. ” Hôm nay, mấy em phải phục vụ cho ! tụi chị chu đáo đấy nhá !”. Mấy gã kia cười cười nhưng không nói lời nào. Căn phòng khách này khá vừa vặn, ánh đèn vàng mờ mờ ảo ảo nhưng nội thất khá sang trọng. Đây là nhà của một bà, bây giờ cặp với một tay phóng viên khét tiếng “đâm mấy thằng gian bút chẳng tà”, căn nhà này trước kia sống chung với chồng cũ là một viên thiếu úy người Mỹ, nhỏ hơn mình cả chục tuổi. Tay phóng viên đã đi công tác nên mấy bà mặc sức mây mưa. Ngoài kia, trời nhá nhem tối cho một trận mưa lớn…
……Bốn tên dàn hàng ngang như đánh trận mà đúng là sắp đánh trận thật vì “kẻ địch” gồm toàn lũ đàn bà “nội công thâm hậu”. Bữa nay, vắng một bà nên còn đúng bốn cặp, tất nhiên là gồm cả bà Lê.
Bà Lê van đứng như trời trồng, nhìn đăm đăm vào những thân hình rắn chắc. Mắt bà vẫn không sao rời đi được “trung điểm” cộm dày phía dưới kia. “Từng đống” như bị nhồi vào cái quần lót nhỏ chỉ chợt bung ra. Trong đó, bà để mắt tới một gả không đẹp mã gì cho lắm nhưng ra dáng đàn ông nhất trong nhóm. Cằm vuông, râu quai nón tỉa tắn khá kỹ và đặc biệt, “hàng” có vẻ rất chất lượng. Sau khi thấy bà Lê còn đang chần chừ, mấy mụ nháy mắt ra hiệu cùng đồng loạt qùy xuống chân các chàng trai lực sĩ. Hình ảnh này giống như một ván cờ vua, ba tốt trắng nghênh bốn tốt đen, còn hậu “đại tá” còn đang mãi làm “chứng nhân”. Ba mụ đàn bà dâm loàng, kẻ dùng tay, người dùng miệng tuột những chiếc quần lót tố ng ngồng kia ra. Ba cây súng bật mạnh ra, chĩa lên trời thật hùng dũng. Bà Lê vẫn tần ngần chưa chịu nhập cuộc, hoặc còn thất thần trước diễn biến mau lẹ này hoặc còn đang ngại ngùng. Một bà đại tá vinh quang phú qúy như mình mà lại qùy trước mặt những tên tiểu nhân và còn ngậm “cục thịt dư” ấy vào miệng ư ? Nghĩ thế thôi nhưng khi thấy ba bà bạn mình đang mãi bú, liếm một cách say sưa, bà Lê cũng thấy đắng trong cổ họng. Ba ả kia thì đang vận dụng “thị giác chiêu thức”, biết rằng một người đàn bà đang vô cùng thèm khát như bà Lê trước sau gì cũngbị danhguc khi nhìn thấy những cảnh “muốn lên tăng xông” này. Quả không sai, trước một cảnh “thổi kèn” tập thể như vậy thì một con người “nhịn đói” triền miên như bà ! Đại tá làm sao mà chịu nỗi. Nhưng bà chưa kịp chủ động tấn công thì đã bị đánh “phủ đầu”. Tên râu khi nãy chắc không chịu nổi nữa nên sấn tới ấn mạnh hai vai bà Lê, đẩy bà qùy xuống giữa hai chân hắn. Chắc hứng tình quá nên quên lột chiếc quần lót ra nên hắn đưa nguyên “cái bánh giò” đập mạnh vào miệng bà . Bà ta quá hoảng hồn chưa kịp định thần thì một con cu dài nóng và cứng hơn cây củi chọc mạnh vào họng bà, thọc lui thọc tới, sau khi hắn đã vén vội nách quần lót ra. Bà Lê như muốn mắc nghẹn. Theo phản xạ, bà cố đẩy hắn ra để thở tí xíu khi cây gậy đã chạm sâu vào cổ họng mà hắn thì cứ ghì đầu bà như vậy hoài thì sao bà “thọ” nổi ?!. Sau cùng, chắc nghĩ “kiểm tra độ sâu” của cuốnghọng như vậy ! cũng đủ rồi nên “râu lực sĩ” mới dần nhả hàng ra cho “con mồi” thở. Vừa rút miệng ra được, bà Lê ho sặc sụa, thiếu điều muốn quên thở. Mấy ba kia đang bận qùy gối thổi kèn, nghe tiếng sặc thảm thương ấy bèn quay lại. Hết hồn thấy bà đại tá lâm nguy, đoán chắc chị Lê mới bị “súc chai bị động” nên tạm nhả mấy con cặc nhầy nhụa nước miếng ra, xúm lại vỗ về nhân vật chính của kế hoạch. Thấy VIP nhăn nhó khó thở, một bà cáu lên, đánh “chát” một phát vào đùi gã râu đang đứng bối rối. ” Có biết người này là ai không ? Khốn nạn thật”. Thật ra, bà ta cũng chẳng tốt lành gì đâu khi chửi tên râu đấy nhưng vì muốn lấy điểm bà Lê nên đành “thí chốt đổi hậu”. Hai bà kia cũng quay sang nã đạn tới tấp vào te! ân tiện dân ngu ngốc bằng những ngôn từ “made in…bán cá”. Tên râu thì như “hóa đá” khi biết mình lỡ “nhúng chàm”. Làm một tràng đã đời, tưởng bà Lê bỏ qua mà tiếp tục cuộc vui với tên khác, nào ngờ sau khi bình tâm trở lại, bà cựu luật sư lại chỉ tay ngay vào “bị cáo” đòi tự mình “xử tiếp” làm cả bọn sững sờ. Không khoan nhượng, trước mặt bá quan văn võ, bà Lê lột hẳn cái quấn lót trên người hắn ra, cầm con cu ỉu xìu, lạnh ngắt bỏ ngay vào miệng không chần chừ. Thấy cuộc chơi đã vui trở lại, mấy bà kia lại lết đến mấy “nô lệ” của mình tiếp tục hâm nóng bầu không khí. “Đồ chơi” của tên râu sau khi được hâm nóng trong lò “viba” của bà Lê, đã “khẳng định lại bản lĩnh đàn ông”. Còn bà Lê thì đ! ang hì hục thổi ra thổi vào cây hàng đã cứng ngắc. Bà sung sướng quá đổi, vì nhiều lý do. Sau bao lâu, bà mới được bú liếm thoả thích một con cu của riêng mình, vui vì có được một cảm giác mới : ngậm con cu mềm xèo trong miệng và cảm nhận nó phình ra, cứng lên từng giây một. Còn gì sướng bằng, những lần trước, bà chỉ được bú những cây hàng đã “định hình” sẵn chứ đâu được nhào nặn “từ thưở còn thơ” như bây giờ. Ôi ! bà ngây ngất trong men vị ngây ngấy của bửu bối mà hàng đêm bà luôn thèm khát đến mức “trăn trở”. Đã quá lâu, mới được ngậm và bú liếm thoải mái như vậy. Cái miệng nhỏ qúy phái bú ra bú vào, còn cái lưỡi thì đánh lên đánh xuống “cây nấm”. Bú cho đã, cho thỏa thê nhữn! g dồn nén bấy lâu. Sở dĩ khi nãy, bà rất tức sau khi bị tên râu ghị đầu bắt “thổi kèn”, định cho hắn một trận nên thân nhưng khi thấy mấy bà kia hùa vào hội đồng chàng ta, thấy hắn lơ ngơ lớ ngớ trông khá tội và “thằng nhỏ” thì xìu như bánh bao ế, cục tức của bà mới xẹp xuống, vả lại, trong lòng bà lại khoai khoái cái trò “bạo lực” của thằng này, coi bộ cũng xài được nên tạm tha cho hắn, vậy là phúc ba đời cho kẻ “cắc ké mà dám mò mâm xôi vò”. Giờ đây, bốn bà đang qùy bú cặc bốn ông. Bà nào bà nấy bú say mê, chẳng thiết trời trăng mây gió chi nữa. Dù mục tiêu chính của “dạ tiệc đêm nay” là dẫn dắt bà Đại tá quyền thế vào vòng xoáy dục tình nhưng không vì thế mà họ không tận hưởng “hàng chiế ¡n” vì xét cho cùng, cả bọn đều là những phụ nữ dâm tặc. Bốn cái đầu cứ nhấp nhô nhấp nhổm vào ra tới tấp ở giữa hai háng của các chàng đĩ đực. Tiếng nhoáp nhép cứ thế vang đều đều như một điệp khúc đầy nhục dục. Họ bú liếm say mê những khúc thịt cứng dài cứ chĩa thẳng ra trước mặt, bú đến quên trời quên đất, quên cả ngoài kia phong ba bão tố đang ùn ùn kéo đến và những giọt mưa đã chạm đất. Khi những bợn tinh trùng dày đặc, nhơn nhớt phóng như mưa xuống tận cổ họng bà Lê khiến bà sặc sụa, theo quán tính đẩy mạnh tên râu ra thì hắn vẫn ghì miết đầu bà vào cặc hắn mà rú lên sảng khoái. Tay hắn vừa nới ra là lập tức bà Lê vùng ra mà nôn ói cả máu, khi ấy là lúc tên râu đã kết ! thúc trận tập kết bão tinh dịch vào ứ cả thực quản bà Đại tá. Vừa rút miệng ra được khỏi cu tên bạo dâm, bà Lê lăn lộn như người lên đồng, như con gà bị cắt tiết vì cái chất nhơn nhớt, tanh nồng ấy, thứ “chất bổ” mà bà đã thèm khát bấy lâu, nay tưởng chừng như kết thúc cuộc đời bà. Chỉ trễ một chút nữa thôi là bà coi như hết thở. Giây phút quằn quặi thật ghê rợn. Thưa các bạn, đây đúng là một chuyện trùng hợp hy hữu. Cũng vào giây phút ấy, khi những
Thảm kịch – Truyện người lớn đêm khuya
1.6 (
5) votes