“Mẹ, chúng ta chỉ còn lại có nhau. Mẹ và ba nuôi con đã mất và mẹ là người duy nhất trong gia đình mà con có. Thích hay không, mẹ vẫn mắc kẹt với con. Con nhớ là đã yêu mẹ và nhớ mẹ từ khi con còn rất nhỏ và giờ gặp lại mẹ, con biết là con sẽ không bao giờ ngừng yêu thương mẹ”
Truyện sex 2017 Ngôi nhà đỏ (loạn luân mẹ con)
Chương 1
Tôi ngồi trong phòng khách trung tâm, cảm thấy rất lạc lỏng – bức tường bê tông với các cửa sổ nhỏ được làm từ các thanh thủy tinh và kim loại dày tỏa ra ánh sáng kém, bổ sung bằng đèn huỳnh quang khắc nghiệt trên cao. Vài đứa trẻ ồn ào la hét hay cưa quậy quanh những người phụ nữ có khả năng là bà hay dì. Một vài người đàn ông khác ngồi tại các bàn nhỏ hình chữ nhật được bắt vít vào sàn bê tông. Lính canh nam và nữ ở lối ra, vũ khí hiện ra nổi bật, khuôn mặt của họ luôn liếc nhìn để dò xét từng người trong chúng tôi để phòng ngừa có rắc rối.
Từng người một, phụ nữ đến từ một cửa khác, được hộ tống bởi những bảo vệ nữ, có ánh mắt nhìn nghiêm khắc với những kiểu tóc nhắn hoặc quấn chặt. Những người phụ nữ được hộ tống mặc bộ đồ đầm kaki màu xanh dương. Từng người một, họ nhìn quanh tìm kiếm và khi nhìn thấy người thân, khuôn mặt họ biểu lộ sự tràn ngập của tình yêu hoặc xấu hổ, có khi cả hai.
“Khách của Carleen Howard”
Một nữ bảo vệ gọi to, đưa một người phụ nữ đi ra cửa. Tôi đứng dậy, tim tôi bắt đầu đập thình thịch, phải đặt tay lên bàn để giữ vững. Bà bảo vệ chỉ vào tôi trong khi người phụ nữ được hộ tống nhìn chằm chằm vào tôi với một chút lo lắng hoặc bối rối. Bà ta lắc đầu và nhìn giễu cợt bà bảo vệ, bà ta trợn tròn mắt và nói điều gì đó làm người phụ nữ di chuyển, đi chậm rãi và thận trọng về phía tôi.
Bà ta mặc bộ đồ mà hầu hết các nữ tù nhân đều mặc. Tôi cố gắng lục lọi trong trí nhớ xem khuôn mặt bà ta là ai trong số ít người tôi biết. Một người đàn bà trong độ tuổi 40, mái tóc nâu sẫm có những vệt tóc trắng, được cắt ngắn với những nét cắt thô vụng. Bà ta mập hơn người tôi nghĩ tới. Mặt bà tròn hơn, ngực bà to phồng lên căng cứng trong chiếc áo đầm. Bắp chân bà ta nhiều cơ bắp như thể bà ta tập thể dục rất nhiều.
Bà ta bước tới gần hơn và sau đó mắt bà mở to, cho tôi thấy chúng có màu xanh rực rỡ đúng như hình ảnh mà tôi còn nhớ tới, khi bà bất thình lình nhận ra tôi là ai. Bà đứng lại ở phía bên kia cái bàn và với một giọng nói thô ráp hơn so với những gì mà tôi còn nhớ, nhưng tôi vẫn nhận ra, bà nói:
“Con không nên tới đây, John”
Đôi mắt của bà ta, màu xanh sâu thẫm, bắt đầu ngấn lệ. Bà ta khóc.
Tôi cảm thấy cay cay trên khóe mắt khi trả lời, giọng tôi đột nhiên khàn đi:
“Chào mẹ”
Ngôi nhà đỏ (loạn luân mẹ con)
2.7 (
109) votes