Mối tình đầu của Phương Lâm Phàm là hồi lớp 11, thầm mến một nam sinh cùng lớp.
Tuy rằng khi đó cậu là học sinh ưu tú vẻ mặt lạnh lùng, nhưng thiếu niên trong độ tuổi dậy thì vẫn luôn ngượng ngùng, tuy vậy cậu vẫn hiểu được thích đồng tính không phải chuyện tốt, cho nên mỗi lần đều đi học sớm, thừa dịp không có ai trộm ngồi ở chỗ của nam sinh kia, hưởng thụ một lát cảm giác thầm mến ngọt ngào.
Thiếu niên đang dậy thì trong đầu luôn tràn ngập ảo tưởng cùng cảm xúc mãnh liệt, ngồi ở chỗ của người mình thầm mến, trong óc hiện lên rất nhiều ảo tưởng không thực tế, thân thể thiếu niên xuất hiện phản ứng thành thật nhất, làm thế nào cũng không khống chế được, úp người lên bàn cầm tính khí, thích thú kêu tên người đó tự an ủi.
Lần đầu tiên tự an ủi trong lòng chỉ có cảm giác tội lỗi, lần thứ hai nhẫn nại không được, tự an ủi xong cảm giác tội lỗi có hơi giảm một chút, lần thứ ba tự an ủi xong, thân thể được nếm vị ngon ngọt, vì thế có lần thứ tư, lần thứ năm… Cho đến lúc quá mức đắm chìm vào khoái cảm của ý nghĩ dâm loạn, mà quên cảnh giác, cậu đã che dấu không nổi bị người khác phát hiện.
Cậu là một người đồng tính luyến ái, có bệnh, khó trách sẽ làm cái loại chuyện này trong trường học.
Nghe nói người đồng tính luyến ái đều bị AIDS, không nên tới gần cậu ta.
Thầy, trong lớp chúng ta có một tên đại biến thái, làm sao bây giờ? Rất lo lắng cậu ta sẽ làm cái chuyện này ở chỗ ngồi của bọn em.
Em Phương Lâm Phàm, xét thấy em là một học sinh ưu tú của trường học chúng ta, thầy đã nói chuyện với ba mẹ em, đề nghị chuyển trường cho em.
Các cậu biết không, cậu ta dám tự an ủi ở chỗ của tớ, ghê tởm chết tớ, cái bàn của tớ phải quăng vào đống rác!
Tên tiểu tử chết tiệt mày sao lại làm ra loại chuyện bại hoại nề nếp gia đình như vậy? Mặt mũi của tao cùng ba mày đều bị mày làm cho mất hết!
Cái tát kia của mẹ đến nay còn nhớ rõ, đau đến mức trái tim cậu như ngừng đập, ôm chân ngồi co ro ở cuối giường, ngẩn người cả ngày.
Cho dù lên đại học, cậu cũng không dám chơi với con trai, tốt nghiệp đại học xong nối nghiệp gia đình, cậu lại càng không có lòng dạ nào hẹn hò với nam nhân, tình nguyện bỏ tiền mua một buổi tối làm tình không có tình yêu, ở dưới thân nam nhân xa lạ mở đùi, để cho biểu tượng nam tính tiến vào nơi thẹn thùng của mình, không hề cố kỵ kịch liệt giao hợp, phóng túng kêu rên phun trào, bày ra một mặt dâm đãng không bao giờ xuất hiện trước mặt người khác.
Hồ Thiên Quảng là một người ngoài ý muốn, như là nhìn thấu cậu, dùng sức mạnh dã man va chạm hạ thể cậu, đồng thời va chạm luôn trái tim của cậu, đưa cậu đến cao trào gần như không thể hô hấp, khiến cho thân thể cậu trống rỗng không thể suy nghĩ cảnh giác, rồi lại ôn nhu hôn môi cậu, âu yếm cậu, ôm cậu ngủ, không chê cậu dơ bẩn ghê tởm, nhồi vào thân thể cơ khát của cậu một loại cơ khát khác — cơ khát tình yêu.
Hồ Thiên Quảng nghe thấy tiếng chuông báo thức từ chiếc đồng hồ trên tay mới mơ mơ màng màng tỉnh lại, còn buồn ngủ vò vò mái tóc, xỏ dép lê lơ mơ đi vào bếp làm bữa sáng, không hề hung dữ như bình thường, săn sóc một cách bất ngờ.
Lúc này Phương Lâm Phàm mới cảm thấy có một loại cảm giác dấy lên trong lòng, loại cảm giác này không liên quan đến tình dục, cũng không phải loại cảm giác phức tạp kia, mà là cảm giác thỏa mãn vô cùng vô cùng đơn thuần.
"Tôi bón cậu."
Một thìa cháo đưa đến trước miệng, Phương Lâm Phàm hơi ngây người một chút, thong thả nuốt cháo.
Cháo gạo rất thơm, từ lúc ở một mình, cuộc sống của cậu buồn tẻ vô vị, đã lâu rồi không có ai quan tâm cậu như vậy.
"Hôm nay phải kí hợp đồng."
Hồ Thiên Quảng khó chịu lại bón một thìa cháo, "Biết ngay cậu sẽ không ngoan ngoãn nghỉ một ngày, kí hợp đồng xong về nhà ngay, nếu cậu lại phát sốt tôi sẽ đánh mông cậu!"
"Ân."
Hồ Thiên Quảng nhìn bộ dạng thành thật ăn cháo của cậu, căn bản không hy vọng sắc mặt có chút tái nhợt của cậu tiếp tục mệt nhọc, ánh mắt mang theo đau lòng ngay cả mình cũng chưa phát giác.
Chờ Phương Lâm Phàm ăn xong cháo, Hồ Thiên Quảng cúi xuống liếm sạch miệng cậu, lau đi mồ hôi, nhìn thẳng vào ánh mắt dưới kính, vẫn là đôi mắt bình tĩnh vô ba (không gợn sóng) như cũ, nhưng lúc này ở trong mắt Hồ Thiên Quảng không hề phiền muộn, ánh mắt lẳng lặng có thể nhìn thấy bóng dáng của chính mình.
Ngón tay cái xoa xoa hai gò má Phương Lâm Phàm, Hồ Thiên Quảng nói: "Vì cậu cả buổi tối tôi ngủ không ngon, cho tới bây giờ tôi chưa quan tâm ai như vậy, chờ cậu khỏi bệnh nhất định phải hết sức báo đáp tôi."
Dứt lời, hôn lên môi Phương Lâm Phàm, xoay người thu dọn bếp.
Phương Lâm Phàm đè lên ngực, nơi này có một trái tim đang đập rất nhanh.
Loại quan hệ tình dục bịt kín một tầng tình cảm không minh bạch lặng lẽ biến đổi, làm kẻ khác say mê trong đó.
Xe có rèm che dừng ở trước một khách sạn xa hoa, lúc Phương Lâm Phàm xuống xe, Hồ Thiên Quảng dặn dò cậu một câu: "Kí hợp đồng xong phải mời khách ăn cơm thì đừng uống nhiều rượu quá, tôi ở bãi đỗ xe chờ cậu, chúng ta về nhà sớm một chút."
"Ân." Phương Lâm Phàm liếc hắn một cái, nhẹ nhàng xuống xe, bước vào khách sạn.
Hồ Thiên Quảng lái xe vào bãi đỗ dựa ở đầu xe hút thuốc, chờ Phương Lâm Phàm kí hợp đồng xong.
Cái gì là kí hợp đồng, chính là thương lượng lợi ích, nói chuyện xong chính là bữa tiệc của các giám đốc, trợ lý, cho dù thương lượng không thành công, chỉ cần ai chuốc ai say trước, thừa dịp lúc đối phương say sẽ thương lượng thành công, từ trước đến nay Hồ Thiên Quảng không thích bữa tiệc giả dối như vậy, tình nguyện đứng ở bãi đỗ xe, làm cho đám dương quản lý mang theo mấy "thùng rượu" liều mạng uống.
Lúc này có chút kì quái, đối phương nói họ chỉ muốn nói chuyện với Phương Lâm Phàm, quản lí nghiệp vụ đành phải đem việc này nói cho Phương Lâm Phàm, lo lắng đối phương là một đối tác lớn, Phương Lâm Phàm không muốn mất đi cơ hội hợp tác, vì thế đáp ứng, bằng không Hồ Thiên Quảng đã sớm nhét cậu vào chăn cả ngày, không cho cậu ra khỏi cửa nửa bước.
Hít một hơi thuốc thật sâu, Hồ Thiên Quảng phun ra một ngụm khói thật dài, đột nhiên cảm thấy chờ đợi một người hóa ra thật tịch mịch, từng tự do muốn làm gì thì làm, lại cam tâm tình nguyện đứng ở nơi giao hẹn chờ thời gian trôi.
Một giây, một phút, một giờ… Đều không có ý niệm rời đi trong đầu.
Đối với nam tinh anh này, sao hắn càng ngày càng có tính nhẫn nại?
Hồ Thiên Quảng ngẩng đầu nhìn khói thuốc, hỏi chính mình.
Loáng thoáng có một đáp án vụt qua, nhưng dường như cách một tầng sương mù, nghĩ thế nào cũng không ra đáp án.
Từ lúc là thiếu niên đến khi trưởng thành, thời điểm gian nan nhất của Phương Lâm Phàm chính là hồi lớp 11 chuyển trường đến trường mới, sống một kiếp sống trung học không dám ngẩng đầu liếc mắt nhìn bất cứ một nam sinh nào, cùng với sau khi ba bệnh mất, công ty quản lý không tốt nên nợ nần chồng chất dường như bức điên cậu, khi đó chỉ cần có hợp đồng, mặc kệ lợi nhuận ít thế nào cậu đều đồng ý kí, chỉ cần công ty không phá sản, sẽ có một ngày hồi sinh.
Những ngày vô cùng gian nan cậu đều có thể chống đỡ, chính là áp lực nặng nề trên vai suýt nữa đè bẹp cậu, chỉ có khi tự an ủi mới có thể thả lỏng, thần kinh sau khi cao trào hơi thả lỏng, trạng thái thoáng mờ mịt có thể làm cậu không còn nhớ chuyện gì nữa.
Thật vất vả chống đỡ được cuộc sống trôi chảy, trước mắt Phương Lâm Phàm lại xuất hiện khuôn mặt đã sớm mờ nhạt trong trí nhớ, nam sinh cậu thầm mến năm lớp 11.
Cậu cố gắng nhớ lại bộ dáng của nam sinh này, chính là trong đầu xuất hiện lại xuất hiện thân ảnh của Hồ Thiên Quảng, khuôn mặt anh tuấn tục tằng, thân hình cao lớn kiện mỹ, khí thế bá đạo bắt buộc, còn sức mạnh dã man trên giường, áp bách khuynh đảo cậu, trong áp bách lại có ôn nhu.
Tất cả của Hồ Thiên Quảng đều khắc sâu trong óc, chỉ cần tưởng tưởng, đầu ngón tay sẽ sung sướng run lên.
"Bạn Phương, trước kia trong trường cậu vốn có tiếng mĩ thiếu niên, không nghĩ tới qua mười năm cậu vẫn đẹp như vậy."
Khuôn mặt tuấn tú xuất chúng, kính mắt viền vàng càng làm tăng thêm khí chất nho nhã nhã nhặn, nhưng hấp dẫn nhất vẫn là biểu tình lạnh như băng kia, Phương Lâm Phàm mặc vào âu phục càng làm cảm giác cấm dục phát ra đặc hơn, riêng đôi môi mỏng đang mím chặt lại đỏ tươi dị thường, có loại ảo giác bị người cắn qua.
"Cậu cũng không thay đổi." Phương Lâm Phàm đẩy kính, đầu ngón tay thon dài như có như không lướt qua sống mũi, một động tác nho nhỏ không cần cố ý cũng mang theo tao nhã hấp dẫn ánh mắt người khác.
Ánh mắt