Thân anh em,
Dạo vừa rồi dạo mấy web Trung, ta đã đọc qua vài cuốn sắc hiệp . Toàn anh hùng với hàng đàn mỹ nhân, như sói giữa bầy cừu, sít nhau cứ gọi là ầm ầm mà vẫn sung :drool5:. Đọc thấy cũng thú vị gớm. Mà công nhận dân Tàu nó có trí tưởng tượng cũng vãi lọ, nghĩ ra đủ thứ trò bó chym :smilielol5:. Nay mình đem tạm một quyển dịch ra cho anh em đọc thử . Nói chung mới dịch nên có thể nhiều thiếu sót. Mà mình không dịch nhanh được đâu nha. Anh em xem và ủng hộ cho mình nhé.
Truyện 18+ Tiếu Ngạo Giang Hồ (Sắc Hiệp)
Các chuyện này đều rất thích hợp cho anh em nào cần tưởng tượng muốn trở thành một đại hiệp đỉnh thiên lập địa , võ công cao mà chym lại to :smilielol5::smilielol5:, vân vân và vân vân :biggrinjester::biggrinjester::biggrinjester:
Thôi nói nhiều làm gì phải không mình gửi chuyện đây.Hãy comment nhiều và ấn thank mình sẽ biết chuyện được quan tâm hay không để còn dịch tiếp. Vốn vì đã dịch thì tất nhiên muốn có người hưởng ứng mà.:wink:
Nói về chuyện này thì tạm thời là phần đầu không nóng bỏng lắm đâu. Phần sau dần dần mới bắt đầu. Bởi vì chuyện cũng cần có mạch chuyện mà. Nhưng anh em cũng cố xem để hiểu nhé.
Chúc anh em vui vẻ
Truyện sex Tiếu Ngạo Giang Hồ, truyen tieu ngao giang ho 18+
Chương 1: Phụ tình
Lăng Hồ Sung , không ai ngờ nhưng đây đích thị là tên của một người. Cái tên này đúng là loại rắm chó, khó mà ngửi nổi (Người dịch “ND” : Đây là mình dịch nguyên theo bản gốc chứ không phải cường điệu đâu nhé , ^,^) . Một cái tên cần nhất phải có ý nghĩa sâu xa, cần nhì thì là ngụ ý thâm ảo. Tên người ta không được hai thì cũng phải có một. Đằng này cái tên Lăng Hồ Sung suy nghĩ nát óc cũng khó mà hiểu nổi người đặt ra nó hàm ý cái gì. Chính Lăng Hồ Sung cũng tự biết rằng có một cái tên như thế này thật là phải xin lỗi bản thân. Có một cái tên rắm chó thế này thì khác nào cho người thiên hạ cười thối mũi hắn? Nhưng tên này lại đúng do cha hắn tự đặt cho hắn, thôi cũng đành ủy khuất mà dùng tiếp. Hắn vốn lúc đầu cũng định sửa lại tên nhưng mà lại nghĩ ngay đến cha mẹ. Vốn họ đều đã chết, chỉ còn lưu lại duy nhất cho hắn một cái tên. Nên cũng không đành lòng đem cái ấn ký hiếm hoi còn lại này làm mất đi.
Kỳ thực, nói tên hắn không có hàm ý gì thì cũng không chính xác. Hắn chính nghe sư phụ hắn nói thời gian lúc trước, cha hắn chính là rất thích xem tiểu thuyết võ hiệp Kim Dung. Mà trong hơn mười bộ tiểu thuyết, nhân vật chính cha hắn đặc biệt thích nhất là Lệnh Hồ Xung . Sở dĩ thế, khi con trai được sinh ra thì cha hắn mới có ý tưởng lấy tên nhật vật này để đặt cho hắn. Song cha hắn nghĩ thế nào lại cho rằng đặt nguyên văn như thế thì làm tổn thương hình ảnh nhân vật Lệnh Hồ Sung. Như thế khác nào hắn là cha của Lệnh Hồ Sung. Tất nhiên cha hắn cũng họ Lăng chứ không phải Lệnh Hồ, không thể để con trai hắn mất gốc được. Cho nên cha hắn quyết định dùng mấy từ đồng âm mà khác chữ ghép lại làm cái tên Lăng Hồ Sung cho con. Cái tên này nếu gọi chếch đi thì na ná giống với thần tượng Lệnh Hồ Xung. Bởi vậy có thể thấy rõ cha hắn đối với nhân vật này là sùng bái đến mức nào. (ND : Ở Trung Quốc đặt tên cho con theo tên người khác là tỏ ý kính trọng người đó)
Tháng sáu ngày hai mươi lăm , đối với Lăng Hồ Sung đây chắc chắn là một ngày hạnh phúc. Cái thứ nhất hôm nay là sinh nhật tròn hai mươi tư tuổi của hắn rồi. Hôm nay hắn có thể cùng mỹ nữ dục tiên dục tử, triền miên ân ái. Sự phụ đã nói với hắn, nội công của hắn ít nhất phải luyện trên hai mươi năm mới có thể cùng nữ nhân động phòng . Nếu như sai lời ắt công phu đã luyện coi như uổng phí hết. Vì vậy hắn vẫn luôn phải tự kiềm chế chịu đựng khổ hình, chỉ nghe chỉ nhìn mà không được đớp( >,<). Nhìn mấy thằng bạn cùng phòng ở trên giường thảo luận toàn là chuyện kích thích muốn xịt máu mũi. Nào là cảm xúc chơi em này, địt em kia; nào là so sánh vú to vú nhỏ, mặt xinh mặt xấu, hàng ngon hàng cùi,…vân vân và vân vân.., Mà chính hắn định lực hơn người mới nghe đến máu nóng đã dồn hết về “chym”, tâm lí nhộn nhạo, bàn tay nắm cứng. Vậy mà cay hơn nữa là hắn cũng không được phép tự sướng giải tỏa. Nhưng bây giờ khác rồi, từ buổi tối nay hắn có thể bắt đầu thống thống khoái khoái đi nếm thử , đi hưởng thụ cái tư vị vẫn nghe người ta nói “đệ nhất hảo sự trong đời” rồi. Cái thứ hai,sau hôm nay cũng chính là ngày hắn có tấm bằng tốt nghiệp trong tay rồi. Tiếp theo hắn có thể đi làm một bác sĩ thực thụ, tự kiếm tiền cho bản thân bằng nghề chính mà không cần đi làm thêm suốt từ sáng đến tối nữa.
Lúc hắn lấy được bằng tốt nghiệp thì cũng đã là năm giờ chiều. Dưới sự đề xướng của lớp trưởng, bạn bè hắn liền rủ nhau cùng tới quán rượu. Sau khi đã bét nhè cùng vui chơi thỏa sức hết ba giờ liền thì trời cũng đã là tối muộn. Lúc này tất cả mọi người đều đã say tới mức ngật ngưỡng, chỉ có hắn là người duy nhất còn chưa say. Vốn bởi vì hắn còn chưa đụng tới giọt rượu nào cả,song tất cả mọi người đều biết là hắn không uống được rượu. Hơn nữa hắn tại trong lớp cũng là người rất có uy tín, được nể trọng lại nghiêm túc nên cũng không ai ép hắn phải uống. Ngay khi tất cả mọi người đều đã say khướt , còn đang bàn tán ba hoa chích chòe lúc này đột nhiên tiếng chuông điện thoại của hắn vang lên.
Hắn nhìn qua số điện thoại liền đi ra ngoài quán , sau đó thì bật máy lên nghe , lúc này một giọng nói yểu điệu của một cô gái vang lên nhưng có phần nặng nề truyền tới :
-Lệnh Hồ đại hiệp, tối nay là sinh nhật của chàng, lại còn là ngày nhận bằng tốt nghiệp. Đúng là một ngày đại hỉ ( vui lớn ). Ta đã chuẩn bị chén rượu nhạt, không biết chàng có chịu đến tiếp người ta không đây? Nếu đồng ý thì đến nhà ta ngay đi nhé, hôm nay ba mẹ đều không ở nhà, ta còn có việc muốn nói với chàng.
Lăng Hồ Sung vừa nghe vậy, ánh mắt sáng ngời, bộ dáng phấn chấn tựa như uống tăng lực. Hắn “ha hả” hai tiếng, mặt nở nụ cười nói :
-Lão bà (vợ), nàng còn nhớ rõ sinh nhật của lão công (chồng) a. Chuyện tốt như thế ta tất nhiên là phải tới rồi. Mà cho dù nàng quên chúc mừng ta, ta lại càng phải tới mà hảo hảo phạt nàng. Ha…Ha…Ha… Ta hiện tại sẽ tới ngay.
Lập tức hắn kêu một chiếc xe rồi đưa địa chỉ tới. Chiếc xe phóng rất nhanh đã tới gần phía trước một tòa biệt thự sang trọng. Trên xe từ xa, Lăng Hồ Sung đã nhìn thấy một mỹ nữ đang đứng đợi trước cổng. Chỉ thấy nàng mắt ngọc mày ngài, vóc người lả lướt lung linh. Đôi hàng mi như lá liễu, chiếc mũi cao thẳng cân đối với cánh mũi đang nhẹ phập phồng. Phối hợp hoàn hảo cùng chiếc miệng anh đào nho nhỏ, bờ môi đầy đặn hồng nhuận mịn màng. Tựa như một trái anh đào chín mọng đỏ tùy thời đều có thể hái lấy, lại làm người khác có một loại xung động muốn ngấu nghiến hôn lên .Dọc xuống là cần cổ cao thon ngọc ngà trắng hơn tuyết. Bộ áo ngắn có dây đeo bó sát đôi ngọc nữ phong cao ngất, căng tròn lộ ra nửa phần trắng nõn mê người. Tựa như hai tòa núi nhỏ dựng đứng, phủ tuyết trắng tinh trước ngực nàng.Trượt theo cái eo thon là một chiếc váy ngắn chỉ tới gần giữa đùi ôm trọn cặp mông tròn trịa. Một đôi tất lưới màu da, dài ống ôm trọn cặp chân cao thẳng thon dài mà trắng mịn gợi cảm của nàng. Lại thêm vừa văn không cao không thấp là đôi giày cao gót bốn tấc xỏ bên ngoài bàn chân nhỏ nhắn. Toàn bộ sự kết hợp hoàn mỹ ấy tạo ra một mỹ nhân với vẻ kinh diễm ngút trời dụ người phạm tội, càng nhìn lại càng khiến người ta suy tưởng miên man, bậy bạ (^,^!).
Nàng đứng đó, mái tóc đen huyền, mượt mà, phiêu động trong làn gió đêm hiu quạnh. Khuôn mặt như hoa như ngọc với đường nét tinh xảo lúc nào cũng cho người ta cảm giác yên bình, nhu hòa, thân yêu. Lúc này đây lại mang chút nặng nề, thần sắc ảm đạm không một nét tươi vui. Ánh mắt mong chờ của nàng mang chút vội vã, mang chút lo lắng, lại có chút buồn thương, cô độc.
Lăng Hồ Sung vừa rời xe mỹ nhân đã đứng ở bên cạnh. Hắn nhanh chóng ôm lấy chiếc eo thon nhỏ của nàng mà hôn nhẹ trên cánh môi, hỏi :
-Lão bà, dáng vẻ của nàng sao lại ủ rũ thế, có phải có tên nào làm mất lòng nàng không ? Nàng nói ra là ai, ta sẽ khiến hắn hối hận đã sinh ra trên đời ,đến lão bà của ta cũng dám trêu chọc , ta xem là hắn chắc muốn đoàn tụ tổ tiên rồi.
Mỹ nhân gượng nở một nụ cười nhè nhẹ rồi đáp :
-Có Lệnh Hồ đại hiệp chàng bảo vệ ta , làm gì có ai dám trêu chọc chứ? Ta là có chút khó chịu thôi , chúng ta vào nhà rồi nói tiếp đi.
Nói rồi thoát khỏi lòng hắn mà đi vào biệt thự.
Khi hai người đã tới phòng khách , chỉ thấy trên bàn trà đã bày ra một chai rượu lại còn cả mấy món ăn, bên cạnh là có hai cái chén nhỏ . Nàng để Lăng Hồ Sung ngồi xuống sau đó đưa hắn một chén rượu rồi nói:
-Những món ăn này đều do ta tự tay vào bếp đấy. Ta cũng cho cô giúp việc nghỉ hôm nay rồi , bây giờ chính là chúng ta có thể uống một chén thật tốt rồi.(ND: nguyên văn là hảo hảo uống một chén)
-Không đúng, lão bà! Nàng như vậy không thoải mái phải không? Nếu không sao lại còn đòi uống cái gì rượu chứ? Lăng Hồ Sung ngồi xuống một bên nói luôn:
– Nàng không phải không biết ta không uống được rượu sao? Ta biết chắc nàng có tâm sự, nàng nói cho ta nghe một chút đi, không có chuyện gì là không thể giải quyết, nàng bộ dáng này thật làm ta hết sức đau lòng a, không phải cha mẹ nàng lại phản đối hôn nhân của chúng ta nữa đấy chứ?
Nàng trầm ngâm một hồi mới đáp:
-Thật ra không phải việc này , từ lần trước ta nói nếu bọn họ còn phản đối ta và chàng cùng một chỗ thì sẽ bỏ nhà trốn đi. Sau đó thì đã không còn nói phản đối như vậy nữa rồi. Nhưng bọn họ bây giờ muốn ta xuất ngoại du học, hơn nữa thủ tục cũng đã chuẩn bị tốt hết rồi. Ta đã nghĩ một chút, hiện nay trong nước việc làm là rất khó tìm a. Mà lại thêm chuyện đút lót , lạm dụng chức quyền để xin việc bây giờ là bị nhà nước quản lí rất chặt, lại là tội lớn. Vì vậy muốn tìm một công việc tốt một chút là rất khó. Đi Mỹ du học bây giờ đúng là một chuyện tốt, trở về sau này có thể dễ dàng mà tìm việc rồi. Bởi vậy bây giờ bọn họ muốn ta đáp ứng. Ý tứ của ta là để ta đi trước, chờ ta tới đó ổn định rồi thì lập tức chàng cũng sẽ sang đó với ta. Ba mẹ ta đều cũng đáp ứng rồi, chàng khi nào có thể đi thì sẽ chuẩn bị tốt thủ tục cho chàng. Hiện tại chúng ta trước tiên phải xa nhau một đoạn thời gian rồi.
Lăng Hồ Sung vừa nghe xong thì lòng lạnh buốt, hắn biết rõ chỉ cần nàng vừa đi thì mọi chuyện với nàng cũng như bong bóng xà phòng mà vỡ tan. Cha nàng tuy đáp ứng sẽ thuận theo ý nàng cho hắn làm giấy tờ , nhưng tự hắn biết khi nàng đi thì ông ta còn lo cái gì nữa. Tất nhiên là thỏa sức khinh bỉ hắn và còn lâu mới giúp hắn đi làm thủ tục. Lập tức hắn đứng phắt dậy nói :
– Chúng ta không phải đã nói ngày mùng một tháng mười sẽ kết hôn sa ? Đến cả áo cưới ta cũng đã làm cho nàng xong rồi , học làm áo cưới ta phải mất hơn một tháng đấy, giầy của nàng ta cũng học thêm mất hơn vài ngày để tự tay làm đồ cưới cho nàng. Đến ngay cả đồ lót ta cũng đều làm cho nàng xong rồi. Việc này đã làm ta khổ công mất bao nhiêu thời gia . Vậy mà bây giờ nàng thế nào có thể nói đi là đi?
Hắn bởi quá xúc động , mà cầm lên chén rượu trên bàn một hơi uống cạn.
Tiếu Ngạo Giang Hồ (Sắc Hiệp)
3.7 (
6) votes