ra được.
Lão tăng này nhận được đứa con gái nhỏ thì không nuôi nấng mà gửi lại trong Am một vị ni cô. Nhưng về sau vị ni cô đã chuyển đi nơi khác nên đứa nhỏ không biết ở đâu mà tìm.
Tiêu hồn ma nữ nghe đến đây liền thắc mắc:
– Tiền bối giao nhi nữ lại cho lão tăng sao không để lại ký hiệu gì để sau này còn nhận lại con ?
Nữ nhân trung niên thở dài:
– Ta thật sự trong lúc quấn quýt chỉ mong sao gửi được con thơ cho nhà sư để trách tai kiếp cho nó, đâu còn nhớ được chuyện gì.
– Vậy tiền bối định dùng cách chi để tìm con ?
Nữ nhân trầm ngâm:
– Ta chỉ hy vọng nhi nữ trong lúc loạn lạc chạy theo lão tăng, vẫn còn giữ lại được Bích ngọc Phật. Nếu còn Bích ngọc phật thì việc tìm con sẽ dễ dàng hơn.
Tiêu hồn ma nữ xúc động hỏi:
– Vậy bích ngọc phật của lệnh ái có điểm nào đặc biệt không ?
Nữ nhân nói:
– Bích ngọc Phật này vốn là quà tặng của ta cho nó lúc tròn 5 tuổi. Ngọc phật chỉ nhỏ bàn tay trẻ con nên Hà Cầm rất thích, thường hay mang theo bên mình.
Vân Linh thận trọng hỏi:
– Trong thiên hạ liệu có người nào khác có Bích ngọc Phật giống như vậy không ?
Nữ nhân lắc đầu:
– Không thể có. Vì ngọc phật này vốn là đồ gia bảo của bên họ nhà ta, không người nào có thể làm giả được.
Tiêu hồn ma nữ nghe vậy liền đưa mắt, ý nhị nhìn Vân Linh.
Trung niên nữ nhân thấy hành động hai người kỳ lạ thì sinh nghi. Bà ta chợt nghĩ không hiểu vì sao đôi thiếu niên nam nữ này lại cứ chú tâm hỏi về Bích ngọc phật như vậy.
Vân Linh đặt bọc hành lý xuống rồi mở ra.
Trung niên nữ nhân kinh ngạc, há hốc mồm.
Trước mặt bà chính là Bích ngọc phật đã bị thất lạc lâu nay.
Trung niên nữ nhân vội vàng cầm Bích ngọc phật đưa lên ngắm nghía.
Một lúc sau, bà để Bích ngọc Phật xuống, trầm giọng hỏi:
– Bích ngọc phật này ở đâu mà có ?
Vân Linh đưa mắt nhìn bà. Chàng nhận thấy giữa nữ nhân trung niên và Sử Nguyệt Nga có những nét tương đồng trên khuôn mặt. Rõ ràng họ là hai mẹ con, không thể sai chạy.
Tiêu hồn ma nữ mỉm cười nói:
– Bích ngọc phật này vốn là của sư tỷ vãn bối. Theo như lời kể của tiền bối thì y rất có thể là lệnh ái của tiền bối đã bị thất lạc bao lâu nay.
Trung niên nữ nhân toàn thân chấn động. Bà vội nắm lấy tay Tiêu hồn ma nữ hỏi vội:
– Sư tỷ của cô nương hiện nay ở đâu ? Ta có thể gặp được không ?
Tiêu hồn ma nữ cười nói:
– Hiện tại, y đang trên đường đến đây. Nếu tiền bối không bận việc gì thì chúng ta có thể ngồi chờ.
Trung niên nữ nhân đôi mắt đỏ hoe, thốt lên mấy tiếng:
– Nhờ trời ! Bây giờ ta đã có thể gặp được con rồi !
Ba người tìm một chỗ ngụ tạm. Trong thời gian này Vương phu nhân đã hỏi rất nhiều về hình dáng cũng như tính cách của Sử Nguyệt Nga, về xuất thân của nàng và hiển nhiên cả về tình trạng của nàng hiện nay ra sao.
Vân Linh không muốn dấu mối quan hệ giữa chàng và Sử Nguyệt Nga. Nhưng chàng nghĩ cứ để Sử Nguyệt Nga đến đây nhận rõ thân thế của mình, rồi lúc đó mới nói rõ quan hệ giữa hai người cũng không muộn.
Một ngày trôi qua, Vương phu nhân nóng ruột không chịu được. Bà giục hai người chuyển địa điểm chờ đợi ra ngọn núi phía ngoài cùng.
Vân Linh và Tiêu hồn mỹ nhân đành phải nghe theo. Hai người thủng thẳng đi về phía trước trong khi Vương phu nhân đã chạy đi mất dạng từ hồi nào rồi.
Tiêu hồn ma nữ bật cười nói:
– Vân ca ! Muội thấy mẫu thân của Nguyệt Nga tỷ tính tình thật là nóng nảy. Chúng ta mà đi theo bà ta thì thể nào cũng mệt cho mà xem.
Vân Linh âu yếm nhìn nàng:
– Chúng ta với Vương phu nhân hoàn cảnh khác nhau. Muội không ở hoàn cảnh đó nên mới nói như thế. Gỉa dụ như ta và muội lâu ngày không gặp lại nhau. Bây giờ biết tin của ta liệu muội có sốt sắng như Vương phu nhân hay không ?
Tiêu hồn ma nữ ngưng cười, giơ tay bịt miệng Vân Linh lại:
– Chàng đừng nói gỡ như vậy. Muội và Vân ca nhất quyết không rời xa đâu.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, chẳng mấy chốc đã lên đến đỉnh núi.
Tiêu hồn ma nữ đưa tay chỉ ngọn núi phía xa:
– Vân ca ! Chúng ta sắp đến nơi rồi !
Vân Linh nhìn về ngọn núi ngoài cùng trong dãy Cửu Long sơn. Chàng chợt phát hiện những bóng người đang chuyển động trên ngọn núi đó.
Vân Linh vội lên tiếng:
– Ở bên kia có chuyện rồi ! Chúng ta mau đến xem.
Hai người phi thân chạy vội hướng về phía đỉnh núi bên kia.
Đến lưng chừng núi đã nghe tiếng quát tháo ầm ĩ, tiếng chưởng phong và vũ khí chạm nhau.
Hai người tìm một chỗ thuận tiện đưa mắt nhìn lên.
Trên đỉnh núi Sử Nguyệt Nga đang đấu với một người mặc như xác chết, tay sử một thanh đại đao to lớn.
Vân Linh nhận ra người này chính là Xác y nhân Bạch ma thường, một kẻ giết người không biết gớm tay.
Bên kia, Sử Tố Mai đã múa song kiếm đấu với Thiết phiến thư sinh.
Tiếng quát tháo ầm ĩ xuất phát từ cặp đấu thứ ba. Đó là cuộc đấu của hai gã khổng lồ Đại thành Bưu và Tiểu Thành Bưu đang đánh với Vương phu nhân.
Vân Linh liếc nhìn trận đấu thì thấy Sử Nguyệt Nga đã bị trúng thương ở một bên vai. Nàng đang cố gắng cầm cự với Xác y nhân Bạch ma thường, nhưng tình trạng rất nguy kịch.
Tiêu hồn ma nữ Lý Hồng Loan rời khỏi chỗ nấp lướt nhanh đến, xông vào cuộc chiến.
Nàng nhắm ngay người Xác y nhân Bạch ma thường đánh ngay một đòn Khổng thiên thằng.
Bạch ma thường đang thắng thế, đột nhiên thấy người xuất hiện tấn công mình. Lão hoàn đại đao trở về đỡ lấy đầu ngọn Khổng thiên thằng.
Tiêu hồn ma nữ cười khan, cánh tay chớp động, khổng thiên thằng đã như con linh xà cuộn lấy cánh tay cầm đao của đối phương.
Bạch ma thường, vội đảo người né tránh, lão nhận ra đối phương là ai liền quát lớn:
– Tiêu hồn ma nữ ! Ngươi tại sao lại kiếm chuyện với ta ?
Tiêu hồn ma nữ cười khanh khách, nói lớn:
– Ta thích kiếm chuyện với ngươi đấy. Ngươi làm gì ta ?
Nàng vung khổng thiên thằng lên tấn công đối phương tới tấp.
Xác y nhân Bạch ma thường tay cầm đại đao che phủ toàn thân, đao pháp nhanh nhẹn và kín đáo làm cho Tiêu hồn ma nữ dù tấn công tới tấp cũng chưa làm gì được lão.
Hai người đánh với nhau ác liệt.
Sử Nguyệt Nga nhân cơ hội này vội điểm huyệt cầm máu và nghĩ ngơi lấy lại sức lực.
Nàng liếc nhìn xung quanh thì thấy một phụ nhân đang đánh nhau rất ác liệt với hai anh em Thành Bưu.
Phụ nhân chỉ sử dụng đôi tay không mà có thể giao đấu không chút khoan nhượng với hai gã khổng lồ, tay cầm vũ khí thì thật không thể ngờ được.
Sử Nguyệt Nga nhìn quanh, không thấy Vân Linh thì ngạc nhiên vô cùng.
Vốn dĩ Tiêu hồn ma nữ và Vân Linh cùng đi với nhau, sao bây giờ chỉ có một mình Tiêu hồn ma nữ ở nơi này, còn Vân Linh đâu ?
Bỗng nhiên, có một tiếng quát thanh tao nổi lên, rồi ầm một tiếng dữ dội.
Tiêu hồn ma nữ và và Xác y nhân Bạch ma thường vừa giao nhau một chưởng mãnh liệt.
Hai người đứng sững giữa đương trường, không ai kém ai.
Sử Nguyệt Nga kinh ngạc không ngờ nội lực của Tiêu hồn ma nữ lại cao như vậy.
Còn Tiêu hồn ma nữ cũng chẳng tưởng tượng ra được tại sao nội công của mình lại đột nhiên thăng tiến dường này.
Nhưng sự thực đã diễn ra. Tiêu hồn ma nữ tinh thần phấn chấn, quát lên một tiếng xông lại.
Bạch ma thường bình sinh vẫn tự phụ, không ngờ hôm nay đấu với một con nhãi thuộc hàng hậu bối mà cũng không thắng nổi. Lão nổi xung, hàm râu rung động vung chưởng ra đón đỡ luôn chưởng thế của Tiêu hồn ma nữ đánh tới.
Một tiếng ầm nữa lại nổi lên.
Thân hình Tiêu hồn ma nữ lùi lại ba bước, trong khi Xác y nhân Bạch ma thường cũng lão đảo trượt dài thân ảnh.
Hai người một chưởng giao nhau, đều bị nội thương.
Cả hai đều vội nhắm mắt điều hoà khí huyết.
Đột nhiên từ đằng xa có tiếng huyên náo.
Một đoàn người đang phi thân lên núi.
Đi đầu là hai lão ma Ảnh hồn thủ và Ưng thiên hành.