Vân Linh chuẩn bị đi ngủ thì được tin thuộc hạ vào báo có cô nương “Lộ Hoa Phương” cầu kiến. Chàng hết sức ngạc nhiên liền ra tận cửa đón tiếp. Lộ Hoa Phương nhìn thấy Vân Linh uy phong lẫm lẫm, khuôn mặt anh tuấn phi thường thì phấn khích trong lòng, nội tâm tràn ngập một thứ gì đó không tên, chỉ mỉm cười với chàng, rồi theo Vân Linh vào nhà.
Vân Linh mình mặc hổ oai tướng, thân hình không to lớn, nhưng hai mắt có thần, khí định mà nhàn, bước chân tiêu sái. Chàng lúc này có thể nói là mỹ nam tử tuyệt đại cuốn hút nữ nhân, chỉ là bản thân chàng không hay.
Lộ Hoa Phương vì chuyện Vân Linh cứu nạn lúc trước vẫn còn chưa cảm ơn. Nay lại được chàng cho người đối xử trọng vọng thì không thể không thấy “mắc nợ” chàng nhiều, vì vậy nàng dù thấy trời đã tối, nhưng vẫn tìm đến chỗ Vân Linh cư ngụ để cám ơn.
Hai người nói chuyện khách sáo vài câu, lúc này Vân Linh mới biết được Lộ Hoa Phương là danh hoa đã có chủ, người chủ đó là một đại nhân vật rất trọng yếu ở Tây Lương quốc.
Lần này nàng được thuộc hạ của nhà trai đến tận nhà đón rước, đưa nàng vượt biển đến gặp phu quân tương lai. Tiếc là mọi chuyện không được như suông sẻ, con thuyền trở nàng đã gặp phải bọn hải tặc do Sa Lâm Tinh cầm đầu, bị cướp phá, bị tàn sát, cuối cùng toàn bộ thuyền nhân số thì bị giết, số khác thì bị bán đi làm nô lệ cho các chủng tộc trên các quốc gia lớn nhỏ, rốt cuộc chỉ mình nàng và 3 ả tỳ nữ là được giữ lại để làm nữ nhân cho bọn Sa Lâm Tinh và cận tướng của hắn.
Vân Linh nghe xong càng thấy tội nghiệp cho Lộ Hoa Phương liền nói:
– Lộ cô nương, tại hạ không ngờ cô nương lại gặp tình cảnh trái ngang thế này. Bây giờ cô nương hãy yên tâm, sớm muộn gì tại hạ cũng sẽ đưa được cô nương về sum họp với tướng công của cô. Chuyện này chỉ là sớm muộn thôi.
Lộ Hoa Phương nghe chàng nói thế thì trong lòng cảm thấy nao nao, hụt hẫng kỳ dị, chỉ còn biết lên tiếng cám ơn, lời nói ra miệng cứ như không phải của mình, cực kỳ tẻ nhạt.
Vân Linh làm như không nhìn thấy biểu tình khác lạ của Lộ Hoa Phương, chỉ cười khẽ rồi nói:
– Cô nương thật là khách sáo. Chúng ta dù sao cũng cùng chung hoạn nạn. Đều bị bọn hải tặc này làm cho khốn đốn. Tại hạ giúp cô nương cũng là giúp cho mình, có gì đâu mà cô nương phải “cảm tạ” cơ chứ.
Lộ Hoa Phương nghe chàng nói là không khách sáo, mà từ ngữ dùng để nói với mình lại thập phần xa cách, lập tức cảm giác đau lòng vô cùng, tự trong tâm hình thành câu hỏi không biết làm sao trả lời “nam tử này đối với mình có tình cảm hay không? chàng ta có yêu thích sắc đẹp của mình không?”
Nàng nghĩ vậy u oán nhìn Vân Linh nói:
– Vân ca, huynh sao lại xưng hô với muội như vậy? Chẳng lẽ gọi “Phương muội” lại khó khăn đến thế ư?
Vân Linh thấy Lộ Hoa Phương lộ ra thần sắc ai oán động nhân như thế thì khẽ cười khoả lấp, buột miệng nói:
– Không thành vấn đề, ta chỉ ngại Phương muội không muốn ta gọi như vậy, còn bản thân ta thì không có vấn đề gì.
Lộ Hoa Phương thấy chàng nói như vậy, thì mặt hoa thoáng hồng, giận dỗi nói:
– Người ta không thích huynh xưng hô như vậy. Phải gọi là huynh chứ, không được dùng “ta” với muội.
Lộ Hoa Phương nói xong xấu hỗ vội vàng đứng dậy chạy ra ngoài, eo lưng uốn lượn theo từng bước chạy vội vàng, thật khiến cho người khác nhìn theo phát ngốc.
Thế nhưng thực sự thì Vân Linh không hề ngây ngốc vì chuyện đó.
Chàng từ khi gặp phải đả kích do Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng gây ra, đã cảm giác không còn thích thú gì chuyện “yêu đương” nữa. Chỉ mong sao càng sớm càng tốt về lại quê nhà, gặp lại Tiêu hồn ma nữ và những người thân yêu của chàng.
Vừa rồi chàng vì không muốn dính líu đến tình cảm với cô nương mỹ lệ Lộ Hoa Phương, nên đã cố tình dùng từ ngữ xưng hô khách sáo như thế, nhưng cuối cùng cũng không thể nào ngăn được tình cảm của cô nương nọ đối với mình. Chỉ là nàng ta là con gái, nên tình cảm dù có luyến ái đi nữa cũng không thể đương trường phô ra.
Vân Linh vì chuyện này mà phát ngốc, suy nghĩ một hồi rồi thừ ra lẩm bẩm “Nàng chớ có dính vào ta, ta thật không tiếp nhận được nữa rồi”.
Tối hôm đó, Vân Linh nằm dài không ngủ được, đầu óc cứ mãi nhớ về những chuyện đã trải qua gần đây, giống như một giấc mộng hãi hùng.
Theo đó, tâm thần chàng lại hướng về những người thương của chàng nơi quê nhà. Vân Linh thở dài kêu nhỏ “Tiêu hồn mỹ nhân… hãy đợi ta”.
Đêm dần trôi qua, mãi rồi Vân Linh cũng dỗ được giấc ngủ của chính bản thân mình, nhưng lúc đó trời đã sang canh 5, sắp sửa sáng rồi. Vân Linh lại không vì việc ấy mà lo nghĩ, cũng không để ý đến mọi vật nữa, từ từ chìm vào giấc ngủ say nồng.
Chàng ngủ say quá, đến mức bên ngoài vang lên tiếng ồn ào mới chịu tỉnh dậy, thì ra có tiếng nữ nhân âm thanh rất cao vọng vào.
– Cái gì chứ ? Tại sao đại vương giờ này vẫn chưa dậy? Các ngươi liệu có chắc rằng đại vương vẫn còn trong đó không? Sao không cho ta vào xem thử một chút.
Lại có tiếng bọn canh cửa năn nỉ:
– Hoa Hoa cô nương, không phải chúng tôi không muốn cho cô vào. Nhưng mệnh lệnh là mệnh lệnh. Chúng tôi ở đây canh giữ an toàn cho đại vương, nếu không được lệnh của người thì bất cứ ai cũng không được vào.
– Hừ ! Các ngươi thật khó quá. Ta ở đây đợi đã 2 canh giờ rồi. Tiểu thơ của chúng ta muốn mời đại vương các ngươi đi dự tiệc, vậy mà lâu quá rồi mà ta vẫn chưa đưa được người về, các ngươi nói xem ta phải làm sao đây?
Bọn lính canh bên ngoài có tên lại nói:
– Cô nương nói thế nào thì nói, nhưng phải đợi lệnh của đại vương cô mới được vào. Bọn chúng tôi cũng chỉ làm theo mệnh lệnh mà thôi. Không thể làm khác hơn.
Tiểu cô nương bên ngoài nghe vậy liền không phục, hai bên cãi cọ lẫn nhau âm thanh càng lúc càng to. Bọn lính gác cửa rất là bực bội. Nếu không phải chúng biết tiểu thơ của Hoa Hoa chính là Lộ Hoa Phương, người đang được đại vương sủng ái thì có khi đã ném cô nàng Hoa Hoa này ra khỏi nơi đây từ lâu rồi.
Vân Linh nghe tiếng cãi cọ bên ngoài, biết được nguyên nhân sự việc nên liền cho đòi thiếu nữ Hoa Hoa vào.
Hoa Hoa thiếu nữ này chính là một trong 3 thiếu nữ hầu hạ Lộ Hoa Phương. Lần trước ở trong lều Vân Linh đã nhìn thấy nàng ta một lần.
Bây giờ nhìn lại, Vân Linh mới nhận ra Hoa Hoa tuổi còn rất trẻ, chỉ độ 16-17 là cùng. Nàng ta chính là người nhỏ tuổi nhất trong số 3 người kia, nhan sắc cũng đẹp nhất trong tam nữ.
Hoa Hoa vào đại trướng rồi mới khẽ quỳ xuống chào Vân Linh theo nghi lễ của hạ nô bộc, lát sau mới thỏ thẻ nói ra ý định của tiểu thơ nàng, mong muốn Vân Linh để dự buổi tiệc nhỏ do đính thân Lộ Hoa Phương thủ nghệ.
Vân Linh chưa từng quen với kiểu phong cách lề lối câu nệ đến thế. Chàng thấy Hoa Hoa cư xử lễ độ như vậy lại cảm thấy mất tự nhiên, liền ra lệnh cho nàng đứng lên.
Hoa Hoa đứng lên rồi mới khẽ liếc nhìn Vân Linh. Bấy giờ cô nàng mới phát giác nam tử hán đại vương này cực kỳ anh tuấn, lại rất nho nhãn, không hề giống thủ lĩnh của một đám hải tặc to lớn như vầy, đúng là không nhìn thấy thì không thể tin được.
Vân Linh thấy Hoa Hoa dung nhan xinh đẹp, thắt đáy lưng ong, tay chân mềm mại thì không khỏi cảm thán trong lòng, dục tính trào dâng trong nội thể rất là rõ nét Chàng kinh hãi vội ra lệnh cho nàng lui ra, về báo với Lộ Hoa Phương là chàng sẽ đến sau.
Từ khi xa rời Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng đến nay, lần đầu tiên sau bao ngày Vân Linh lại bị cảm giác dục tình trào sôi khó cầm. Chàng tự biết mấy ngày trước do cực khổ và chịu nhiều uất ức, thứ dục vọng xấu xa đó mới không phát tác, còn bây giờ chàng hoàn toàn thoải mái, do vậy mới dẫn đến chuyện thèm muốn nữ nhân mạnh mẽ đến mức không còn ra thể thống gì nữa.
Vân Linh sợ rằng bản thân không kèm nén được dục hỏa, nên thay vì bước ra ngoài, lại ở trong đại trướng dùng thần công chấn áp, để cho khí huyết điều hòa, sau đó mới từ từ đứng lên, mặc y phục và vệ sinh buổi sáng.
Sau khi làm xong một số việc cá nhân, Vân Linh mới từ tốn đi ra khỏi trướng, tiến về chỗ cư ngụ của Lộ Hoa Phương mỹ nhân.
Nơi ở của Lộ Hoa Phương nằm ở phía tây, cách không xa đại trướng của Vân Linh là mấy. Từ xa nhìn lại cũng có thể trông thấy lều của nàng.
Điểm dị biệt chính là trên chóp lều có treo một lá cờ đỏ, biểu trưng cho đại nhân vật ở nơi đây.
Vân Linh thong thả bước đi, phía sau chàng là một đại đội những cao thủ lợi hại. Đó là những tên đại hán thân hình lực lưỡng, vũ khí bên thân, uy thế chấn áp chúng nhân xung quanh.
Bọn người này chính là những tên chuyên làm nhiệm vụ canh gác và giữ an toàn cho Sa Lâm Tinh. Khi Sa Lâm Tinh đại bại trốn đi, chúng lại trở thành đám vệ sĩ đi theo bảo vệ đại vương mới là Vân Linh.
Lần trước khi Vân Linh đánh nhau cùng với Sa Lâm Tinh, bọn chúng cũng đều có mặt, do đó ấn tượng về võ công cao thâm kinh hồn, nghiêng trời lệch đất của Vân Linh đã khiến chúng không thể nào quên.
Lúc này chúng đi theo Vân Linh chỉ là làm nền cho chàng, chứ thực chất Vân Linh đâu cần sự bảo vệ của chúng.
Vân Linh vốn dĩ không thích lễ tiết cầu kỳ, ngông cuồng tự đại hoang dạng nên cũng định không cho bọn thuộc hạ theo. Thế nhưng sau khi suy nghĩ một thoáng, chàng mới thay đổi chủ kiến, dẫn đám lạc phách giang hồ này đi đến chỗ Lộ Hoa Phương, mục đích muốn cho bọn chúng biết tầm quan trọng của Lộ Hoa Phương như thế nào. Sau này bọn chúng gặp nàng cũng sẽ biết tôn ti trật tự, không tự tung, tự tác làm càn, làm ẩu.
Lộ Hoa Phương nghe tin Vân Linh đến