hết những băn khoăn rồi.
– Ngày mai nàng cứ rời đi. Ta sẽ luôn nhớ về nàng Doanh cô của ta.
– Chàng còn chọc thiếp. Bao lâu nay chàng làm thiếp điên đảo, thiếp bắt đền.
– Ta không hề có ý trêu chọc nàng. Tuy suy nghĩ và linh hồn của ta người lớn, nhưng cơ thể vẫn là đứa con nít. Ta vẫn phải lớn lên, phát triển bình thường mới có ngày hôm nay. Đa tạ nàng, Doanh cô.
Hùng nằm ôm Doanh Doanh và cả hai ngủ thiếp đi đến khi trời sáng. Doanh Doanh sau một đêm dài bị Hùng địt thì uể oải thức dậy, nàng hoảng hốt khi không thấy Hùng đâu. Chạy vội xuống bếp thì Hùng đã đang ngồi nấu thuốc cho nàng uống.
– Doanh cô! Cô uống thuốc cho lại sức, một lát lên đường cần tẩm bổ.
Doanh Doanh cố nhớ lại những gì đã xảy ra đêm qua, nhưng càng nhớ càng rối rắm. Trong tâm trí nàng bị một khoảng trống về những gì đã xảy ra với nàng và Hùng. Nàng chỉ nhớ rằng nàng và Hùng đã địt nhau thật mạnh bạo, rồi Hùng ôm nàng ngủ, thủ thỉ những điều gì đó kỳ lạ. Doanh Doanh nghĩ mãi không ra nên không thèm nghĩ nữa, nàng uống chén thuốc do Hùng nấu rồi chuẩn bị hành lý lên đường.
Hùng mỉm cười bước ra bờ suối đổ nồi xuống mà mình xắc lúc đêm đi. Chàng đã cho Doanh Doanh uống một loại thuốc lãng quên. Bây giờ mọi thứ đêm qua với Doanh Doanh sẽ rất mơ hồ, nàng sẽ không tài nào nhớ ra được.