đến giai đoạn luộc rồi cho lên giường… à quên, cho lên đĩa đánh chén. Tất cả đều phải có giai đoạn và các giai đoạn ấy phải cách nhau một thời gian hợp lí. Ai chẳng muốn nhanh, nhưng bạn ko thể phun thuốc trừ sâu ngay khi vừa gieo hạt xuống, cũng ko thể tỉa lá già khi mầm rau vừa mới nhú lên… Tất nhiên, có một cách nhanh nhất để ăn đó là ra chợ mua rau về. Nhưng khi đã ra chợ rồi thì rau đã trở thành hàng hóa…
Vậy là cũng đã hai ngày rồi, kể từ cái chiều mưa ấy, tôi ko nt với em, cũng ko nhìn thấy em. Với tôi, khoảng lặng đó là cần thiết, nó như là một quy trình bắt buộc phải có để đảm bảo những bước tiếp theo sẽ thành công. Hai ngày ko gặp, ko nt, cũng thấy nhớ nhớ. Chắc có bác sẽ thắc mắc là có yêu thật lòng đâu, chỉ lừa lừa để phang rồi phập thôi thì nhớ nhung gì. Nhưng ko hẳn như thế. Nhớ người yêu thì nó da diết nhưng dịu dàng, tha thiết nhưng nhẹ nhàng, còn nhớ người đóng gạch thì nó cồn cào và khốc liệt, ồn ào và khắc nghiệt. Rất dễ để nhầm lẫn hai nỗi nhớ, và rất khó để tách biệt hai nỗi nhớ, dù một thứ thuộc về tâm lý, còn một thứ thuộc về sinh lý, một là của tình yêu, còn thứ kia là của tình dục… Mà thôi, hơi đâu mà đi phân tích với chả phân biệt làm cái gì. Các chuyên gia tâm sinh lý học kinh nghiệm mấy chục năm, gần về hưu rồi, còn đau đầu trong việc lí giải mối liên quan giữa tình yêu và tình dục, thì mấy anh em LX ham đóng gạch mê phò phạch như chúng ta việc quái gì phải bận tâm đến làm gì cho mệt óc… Chỉ cần biết là thực sự tôi rất nhớ Bống, và khao khát được gần Bống, còn gần để làm gì thì anh em ai cũng hiểu…
Chiều hôm ấy, đi làm về, qua phòng em, như là một thói quen, tôi lại đưa mắt nhìn vào. Ko thấy ai cả, chỉ thấy cửa hàng vẫn mở, cái đài trên bàn học của Bống đang phát ra một bài hát tiếng anh với giai điệu rất quen thuộc….
Không biết ai đang ở nhà nhỉ? Có thể là bà chị, có thể là Bống, có thể là cả hai. Nhưng khả năng Bống có nhà là cao nhất, vì bài hát tiếng anh kiểu này chỉ có Bống nghe thôi, chứ bà chị già rồi, chắc ko hợp và ko hiểu cái loại nhạc này…
Tôi cất xe vào gầm để xe, rồi tiến về phòng Bống. Thôi kệ, may ra thì gặp được em vậy…
– Có ai bán hàng ko nhỉ?
Tôi gọi và rất mong người lên tiếng sẽ là Bống, nhưng ko, tiếng trả lời cất lên lại là của bà chị:
– Có đấy, Bống ơi, xem ai mua hàng kìa….
Thì ra là bà chị đang nằm trên gác xép. Phù!, may quá, tưởng hỏng ăn rồi, nhưng ai ngờ vẫn như tôi hy vọng…
– Dạ
Bống lon ton từ nhà tắm chạy ra, chắc đang giặt quần áo… Nhìn thấy tôi, em cười rất tươi và trìu mến. Sao lúc nào em cũng cười và cười lúc nào cũng dễ thương vậy nhỉ? Cả những lúc bị hỏng xe, cả những lúc phải đợi bạn trong mưa, em vẫn cười, và vẫn thật rạng ngời, thật trong sáng. Đúng như các anh em LX nói, một cô bé thánh thiện và tinh khiết, trong trắng như thế xứng đáng được có một tình yêu đẹp. Trong giây phút ấy tôi cũng thấy mình tàn nhẫn. Nụ cười và khuôn mặt rạng ngời của em làm tôi mê mẩn, nhưng nó cũng là tấm gương để tôi soi vào, để rồi tôi lại xỉ vả mình là thằng sở khanh, thằng đểu. Em như cánh hoa lê trắng trong tinh khiết chuẩn bị được cắm vào cái bình với một vẻ ngoài lịch lãm nhưng bên trong lại đựng toàn axit. Như một trang giấy trắng chờ đợi những dòng mực tím mộng mơ tinh khiết viết nên những vần thơ ngọt ngào bay bổng, nhưng ko, em đâu biết rằng cái dòng sắp viết ko phải là dòng mực tím mộng mơ trong trắng mà lại là những dòng tinh trùng tanh nồng và ngầu đục. Nói thế để thấy em là thiên thần, còn tôi là ác quỷ.