là một phiền toái lớn.
Đinh Nhị Cẩu nhẹ nhàng nói ra .
– Thị trấn Độc Sơn có mỏ than đá? Chuyện này là lần đầu tiên tôi nghe nói, vậy thì cậu và cô ấy cứ đi thăm dò kỹ trước đi, xem thử cán bộ lãnh đạo của thị trấn Độc Sơn có tham gia cùng không ? Các lãnh đạo khác ở huyện có biết không?
– Ở tại ủy ban huyện thì chủ nhiệm Hồ Giai Giai biết rõ , còn những người khác thì em cũng không biết.
Đinh Nhị Cẩu thành thật trả lời nói.
– Mỏ than nhỏ… mỏ than nhỏ, bây giờ nhìn qua thì như không có gì, nhưng một khi gặp chuyện không may thì sẽ trở thành chuyện lớn , cậu gọi Hồ Giai Giai đến đây , tôi có vài lời muốn hỏi cô ấy.
Trọng Hải cuối cùng không chờ lâu nữa được rồi, thế cục trong huyện bây giờ một khắc cũng không thể đợi , trước mắt phải có một người đối với toàn huyện tương đối hiểu biết và nắm rỏ, để có thể sử dụng người đáp ứng được, hiện tại chỉ có Hồ Giai Giai vừa mới mất đi chỗ dựa , có thể lúc này là cơ hội để chiêu mộ cô ấy tốt nhất.