giới nhốt ả lại. Để ngăn chặn một thuật chú, cách tốt nhất chính là tấn công người thực hiện thuật chú đó, vì thế cả Minh Nguyệt và Phương Chi đều lao đến Lê Thương.
“Không…” Lệ đau đớn hét lên rồi lao đến chỗ Minh.
Chỉ vừa kịp nắm tay Hoàng Yến, Minh lần nữa bị đám rễ cây trồi lên từ dưới đất cuốn chặt nhưng không kéo xuống. Phong Nha trong hình dạng một thanh kiếm cũ kĩ sứt mẻ cũng bị đám rễ cây cuốn lấy trước khi Minh chạm đến. Thấy Lê Thương đã bị giam giữ, Phương Chi đối hướng, vận lực tấn công rễ cây…
“Đừng…”
Ầm…
Người hét ‘đừng’ là cô bạn của Phương Chi, nhưng nàng lao đến quá nhanh, bàn tay thon mềm tung chưởng vào đám rễ cây khiến nó rung chuyển nhưng không hề hấn, ngược lại còn bị một chùm rễ mọc ra quấn chặt tay nàng kéo vào.
Lúc này Lê Thương mới nhếch mép cười tà dị, từ dưới chân ả xuất hiện một vòng sáng tương tự, và cũng là một chùm rễ cây mọc lên quấn lấy ả. Lệ hoảng loạn tấn công rễ cây đang quấn chặt hai đứa con của mình và Phương Chi nhưng không thể làm gì được. Nàng nhìn Lê Thương bằng ánh mắt căm phẫn…
“Ngươi định dùng sức mạnh của ta để tấn công ta sao?”
Lê Thương nhìn hai viên đá đang toả sáng trên tay Lệ. Quả thật Lệ đang định liều chết với ả, nhưng đột nhiên hai viên đá tắt ngúm rồi vỡ vụn, một cái rễ khác mọc ra đánh văng nàng đi.
Minh Nguyệt không nói, nàng gia tăng sức ép lên kết giới đang nhốt Lê Thương bên trong rồi hướng về đám rễ cây đang trói Minh.
“Coi thường ta quá đó con nhãi…”
Lê Thương vẫn giữ nụ cười tà dị, ả nói khi Minh Nguyệt đang lao đến chỗ Minh, đám rễ cây vẫn không chui xuống, nàng thi triển một phép thuật mạnh mẽ nhắm thẳng tới. Nhưng vòng sáng loé lên rồi biến mất, đám rễ cây biến mất, Lê Thương biến mất, và cả ba người bọn Minh bị quấn vào cũng biến mất. Phép thuật của Minh Nguyệt vì thế mà đánh vào không khí, thổi bay một loạt căn nhà cách đó khá xa.
“Khônggg…”
Tiếng Lệ gào thét vang màn đêm…