mẹ”
Tôi vội vã vâng lời mẹ, vươn lên kiễng chân để lấy cái gì trông giống như một hộp màu đỏ. Nó sáng và nếu nó đã không gây ra một tiếng xào xạc nào khi tôi mang nó xuống, tôi sẽ tưởng nó trống rỗng.
Tôi đưa nó cho mẹ, đặt nó cẩn thận trên đùi mẹ khi mẹ kéo mình lên vị thế ngồi trên giường.
“Chuyện gì thế, Mẹ?”
Tôi hỏi, một chút bối rối bởi cái hộp.
Mẹ vuốt ve những ngón tay của bà thật chậm rãi trên miếng kim loại màu đỏ và thở dài trước khi trả lời.
“Điều này con phải giữ kín, con trai. Ba của con cấm mẹ làm điều này nhiều năm trước và tốt thôi, dù gì mẹ cứ phải làm”
Mẹ tháo chốt và mở hộp ra. Bên trong là nhiều phong bì và những thứ gì đó như là một vài thiệp chúc mừng.
“Mẹ có một người bạn trai mà ba không biết gì?”
Tôi hỏi, nhận được một cái cau mày từ mẹ.
“Không có, đồ dẻo miệng” Mẹ trả lời.
Mẹ đưa tay ra và nắm lấy tay tôi, tim tôi nhói đau khi cảm thấy độ yếu từ những ngón tay của mẹ.
“John, những cái này là từ người mẹ của con”
Trong khoảnh khắc, tôi bối rối và chắc nó hiện lên trên khuôn mặt tôi khi mẹ lắc đầu và nhấn mạnh:
“Mẹ ruột của con, John à. Carlie Howard”
Tôi cảm thấy choáng váng trong giây lát và cố gắng nói lắp bắp:
“M-ẹ r-u-ộ-t c-ủ-a-c-o-n?”
Mẹ gật đầu nói:
“Mẹ đã trao đổi thư từ với mẹ ruột của con 15 năm qua. Ba con cấm, nói rằng quá khứ thì hãy là quá khứ và không nên làm tổn thương con. Mẹ cứ tiếp tục thư từ mặc kệ ông ấy”
Ngón tay mẹ trượt lên tờ giấy như thể khuấy động lại quá khứ.
“Có lẽ ba con đúng, nhưng…mẹ biết…hiểu sự mất mát mà một người gặp phải cũng như mẹ không thể làm được điều gì về Ken…anh con, mẹ nghĩ liên lạc với mẹ ruột của con sẽ giúp xoa dịu nỗi đau mà mẹ biết bà ta cảm thấy mỗi ngày không có con trong cuộc sống của bà ta”
Mẹ nhìn tôi với nước mắt lưng tròng.
“Đây là điều duy nhất mẹ từng làm trái ý ba con, nhưng mẹ sẽ yên giấc khi biết rằng Carlie biết con vẫn sống khỏe mạnh và hạnh phúc.