Sáng sớm, Vũ Hương Ly thức dậy, phát hiện mình còn nằm đang nằm trên giường. Cô nhớ lại, đêm hôm qua, khi Thiên Hương trở về, hai người cùng nhau nói chuyện, sau đó lại chìm trong im lặng, im lặng đến nỗi chỉ còn nghe thấy hơi thở nhẹ đều của cả hai đan xen cùng tiếng gió điều hoà lạnh nhạt phả ra.
Cô rời khỏi giường, ra phòng khách, trên sofa là thân ảnh quen thuộc. Trần Thiên Hương nằm kia, trên người đắp một tấm chăn mỏng, không hề gối đầu, chỉ ôm chiếc gối vuông trong ngực, đôi mắt vẫn nhắm nghiền. Cô tiến gần lại, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh cô ấy, ánh mắt dán chặt trên khuôn mặt thanh nhã kia, chợt phát hiện lông mày Trần Thiên Hương nhăn lại, ánh mắt Vũ Hương Ly chùng xuống, nhìn đã biết chị ấy ngủ không hề ngon rồi. Nhẹ nhàng đưa ngón tay lên, chạm vào giữa mi tâm của cô ấy, xoa nhẹ, sau đó miết nhẹ ra, cô mỉm cười, rốt cuộc nhìn đã thoải mái hơn rồi.
Vào đúng lúc này, Trần Thiên Hương tỉnh dậy, nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp hiện ra trước mắt. Ngón tay cô ấy vẫn còn đặt trên mặt mình.
– Em dậy sớm thế?
Cô không cử động, bình thản hỏi.
– Sao chị lại ngủ ở đây?
Vũ Hương Ly hơi nhăn mày, cho dù có chuyện gì đi chăng nữa, cô cũng không muốn Trần Thiên Hương đối xử không tốt với bản thân, nằm ở ghế vừa lạnh vừa nhỏ không nói, còn ngủ không hề ngon, chính mình cũng cảm thấy đau lòng.
– Em ngủ không ngon à?
Trần Thiên Hương không trả lời, tiếp tục hỏi.
– Chị đánh trống lảng cái gì? Nói cho em biết, tại sao tối qua khi em nói tin em, chị lại không tin? Em đã làm gì không đúng? Em làm gì mà khiến ngay cả ngủ chị cũng không muốn ngủ cùng giường với em?
Trần Thiên Hương im lặng, mi mắt nhẹ nhắm xuống, lông mi đen dài che đi đôi mắt mệt mỏi. Cô nhăn mày, thở dài.
– Chị có nói là không muốn à?
– Chị không tin lời em nói à?
Vũ Hương Ly nhìn cô, đôi mắt màu cà phê khẽ trầm xuống.
– Chị dậy đi làm đây.
Cô ngồi dậy từ ghế sofa, định bước xuống đất. Vũ Hương Ly nhanh hơn một bước, dùng sức đè lại người kia vào ghế sofa, vài giây sau, hai người mặt đối mặt.
– Làm gì giờ này? Mới có năm giờ sáng, chị bị sao đấy?
Cô cau mày, Thiên Hương như vậy cô rất buồn, chẳng lẽ chị ấy không tin mình?
– Em muốn gì?
Cô lạnh nhạt hỏi.
– Chuyện hôm qua, do Quân Ninh cứu em nên em mới quá lo lắng, em như vậy có gì sai? Chị lại thể hiện thái độ như vậy với em, em cũng đã giải thích rồi không phải sao? Chị làm thế không phải quá ích kỷ à? Em lo lắng cho người cứu mạng mình chị cũng phải ghen tuông à?
Vũ Hương Ly bực mình, nắm vào cánh tay người kia càng mạnh hơn.
– Ích kỷ? Phải, cứ cho là thế đi. Không phải do chị yêu em nên mới thế à? Chị sợ hãi muốn chết khi nghe tin em gặp tai nạn, như người điên lao đến bệnh viện, kết quả chị nhìn thấy cái gì? Ánh mắt em nhìn Trương Quân Ninh em không thấy kỳ lạ à? Cứ cho là chị quá nhạy cảm, nhưng khi phẫu thuật cho cô ấy thì sao? Bàn tay của em trầy xước chảy máu, em có thấy đau không? Hay em lo lắng cho cô ấy đến mức hết đau rồi? Chưa kể trong lúc xúc động lo lắng em đã nói bao nhiêu câu em biết không? Nói câu gì em nhớ không?
Vũ Hương Ly đứng hình, cô đã nói cái gì? Lúc đó quá rối loạn, miệng cứ lẩm nhẩm, không biết đã nói những gì.
– Em…
– Đừng nói nữa. Chị đi làm đây.
Cô đứng dậy khỏi ghế sofa, nhanh chóng trở về phòng.
***
Vũ Hương Ly ở trong phòng bệnh, nhìn Trương Quân Ninh đang im lặng nằm trên giường. Đôi mắt khẽ buồn.
– Chị mau tỉnh lại đi, tôi hứa sẽ không đối xử như vậy với chị nữa. Quân Ninh.
Cô khẽ nói, có tiếng mở cửa, theo phản xạ liền hướng về phía cửa. Là Nguyễn Thuỳ Linh!
Nguyễn Thuỳ Linh thấy Vũ Hương Ly ngồi trong phòng, hơi giật mình. Nhưng rất nhanh lại bình thường.
– Tôi đến thăm bác sĩ Trương.
Vũ Hương Ly hơi ngạc nhiên, hai người này quen biết nhau từ khi nào?
– Cô và Quân Ninh quen nhau à?
Nguyễn Thuỳ Linh đi gần vào, đặt giỏ hoa quả trên mặt bàn, nhẹ gật đầu.
– Lần trước cô ấy có đến công ty tìm giám đốc, chúng tôi có nói chuyện trao đổi. Tôi nghe giám đốc nói cô ấy gặp tai nạn nên mới đến thăm.
– Quân Ninh đến gặp chị Hương?
– Phải, cô ấy đến để nói với giám đốc cô ấy sắp về nước.
Nguyễn Thuỳ Linh bình thản nói, Vũ Hương Ly quay sang nhìn Trương Quân Ninh, người này thật sự đã thay đổi, cô ấy chuẩn bị về nước, còn đến tìm Thiên Hương nói chuyện. Vậy mà ngày hôm qua lại xảy ra tai nạn như vậy. Cô khẽ nhíu mày.
– Tình trạng của cô ấy thế nào vậy?
Nguyễn Thuỳ Linh nho nhỏ quan sát sắc mặt người kia, sau đó hỏi.
– Còn hôn mê mấy ngày nữa mới tỉnh lại. Bị thương khá nặng ở vùng đầu và tay trái.
Cô gật đầu, lại nhìn Trương Quân Ninh, bị thương đúng là không hề nhẹ. May mắn là không nguy hiểm đến tính mạng.
– Vậy thật tốt quá rồi, tôi chỉ đến thăm cô ấy được một chút, bây giờ phải quay lại công ty, chút nữa sẽ có một cuộc họp lớn.
Nguyễn Thuỳ Linh cười nhẹ, nói.
Vũ Hương Ly gật đầu, thuận tiện hỏi.
– Công ty có sự kiện gì mới sao?
– Phải, giám đốc tuần trước có phổ biến, đem thương hiệu sang Pháp để quảng bá và mở thêm chi nhánh mới. Nếu không có gì thay đổi thì hôm nay cuộc họp sẽ bắt đầu để thống nhất thời gian.
– Sang Pháp?
Cô ngạc nhiên, Thiên Hương không nói với mình chuyện này.
– Đúng vậy, sang Pháp. Vậy tôi xin phép về trước.
Nguyễn Thuỳ Linh nhẹ gật đầu rồi rời đi.
***
Kết thúc buổi họp, Nguyễn Hoàng Anh đi theo Trần Thiên Hương vào phòng giám đốc.
– Chị Hương, bác Hiền nói với em vài ngày nữa sẽ đưa Hương Vy sang bên kia chơi.
Trần Thiên Hương cau mày, con bé là con của ai chứ? Sao không nói với mình mà lại nói với Hoàng Anh.
– Vy nó còn lâu mới chịu sang kia một mình với hai ông bà già.
– Ừm, năm ngày nữa cũng trùng lịch mình đi Pháp mất rồi.
Trần Thiên Hương khẽ gật đầu, điện thoại của cô khẽ rung lên. Nhìn màn hình một chút, sau đó bắt máy.
– Alo, mẹ, có chuyện gì ạ?
Cô thở nhẹ, nghe mẹ mình bắt đầu nói.
– Vài ngày nữa con gửi Hương Vy lên máy bay, để nó sang đây chơi với ông bà, biết chưa?
Trần Thiên Hương phát ốm với giọng điệu sai khiến của mẹ mình.
– Mẹ nghĩ gì vậy? Con bé con quý như vàng ngọc, sao con để nó đi một mình được. Còn có, mấy ngày nữa con phải đi Pháp công tác.
Cô ngao ngán nói.
– Có làm sao đâu. Con bảo Hoàng Anh đưa nó sang.
– Mẹ, mẹ quên rồi à, Hoàng Anh là trưởng phòng phòng thiết kế, cũng phải đi công tác, sao mà đi chơi được?
– Mẹ không cần biết, con thiếu nhân viên đến thế à? Nói Hoàng Anh đưa Hương Vy sang đây với mẹ, cho con ba ngày.
Nói rồi tắt điện thoại. Nguyễn Hoàng Anh cười.
– Bác bảo em đưa Vy sang đấy phải không?
– Ừ. Mẹ chị lúc nào cũng thích theo ý mình. Thế này, em đem hết chương trình với văn bản đưa cho anh Long trưởng phòng, để anh ấy đi thay em, về chuẩn bị đưa Hương Vy đi hộ chị nhé.
Nguyễn Hoàng Anh cười nói.
– Em đi công tác còn được trả lương, lần này đi trông con của giám đốc có được trả lương không thế?
Trần Thiên Hương cười.
– Sang đấy nói mẹ chị trả lương cho.
– Đùa thôi, dù sao đi chơi vẫn thích hơn đi công tác, em về thăm bố mẹ luôn.
– À, sức khoẻ của mẹ em dạo này thế nào? Mấy hôm trước chị nói chuyện với bố em, mẹ em hình như không khoẻ lắm.
Nguyễn Hoàng Anh hơi mỉm cười, nụ cười gượng gạo hơn trước.
– Vâng, mẹ em sức khoẻ vốn đã không tốt rồi. Bố em cũng lo lắng.
– Ừm, vậy mấy ngày nữa về thăm bố mẹ đi. Ở lại lâu một chút.
Cô mỉm cười, đối với Nguyễn Hoàng Anh nhiều năm nay luôn luôn có một tình cảm rất đặc biệt, có lẽ do không có chị em ruột, cho nên yêu thương cô em gái này cũng nhiều hơn.
– Chị hôm nay nhìn có vẻ không tốt lắm, ở nhà có việc gì sao?
Trần Thiên Hương hơi cười.
– Làm gì có chuyện gì, vẫn bình thường mà.
***
Vũ Hương Ly đứng ở cửa phòng, nhìn Trần Thiên Hương sắp xếp đồ đạc vào vali, lông mày nhanh chóng cau lại, tiến về phía trước cầm lấy cổ tay cô.
– Chị định xếp đồ đi đâu?
– Sắp tới chị mang thương hiệu sang Pháp quảng bá, công việc ở công ty rất bận rộn, chị đến công ty ở mấy ngày để làm việc sau đó đi luôn cho tiện. Lần này đi có lẽ là khá lâu.
Cô đẩy bàn tay đang nắm cổ tay mình, tiếp tục xếp đồ.
– Chị đang trốn tránh cái gì? Chị không muốn nhìn mặt em sao? Thời điểm như thế này đáng lẽ cả hai phải ở bên nhau cùng nhau san sẻ mới đúng chứ không phải tìm lí do để tránh mặt nhau.
Trần Thiên Hương dừng tay. Ánh mắt lạnh lùng nhìn cô.
– Mang thương hiệu sang Pháp là ước mơ chị ấp ủ lâu nay, không phải lí do để trốn tránh gì hết, với lại, người sai vốn dĩ không phải là chị. Chị không việc gì phải trốn tránh. Em thôi làm quan trọng hoá lên đi.
Vũ Hương Ly trợn mắt. Cái gì? Quan trọng hoá? Ý Trần Thiên Hương là không hề quan tâm? Cô nuốt trôi tức giận nghẹn ở cổ họng.
– Được, chị đi đi, để tôi xem chị đi được bao lâu.
– Cái gì? Vừa xưng hô cái gì? Nhắc lại xem?
Trần Thiên Hương lạnh lùng hỏi, cho dù cãi nhau cô cũng không hề nghĩ Vũ Hương Ly sẽ buông