nhắc chúng em phải trang điểm thật đẹp nữa. Thích nhất chị rồi đấy. Còn buồn gì nữa.
Một cô nhân viên trang điểm cười nói.
Trần Thiên Hương cười lạnh, mấy cái tâm lí, giàu có, đẹp đẽ này làm cô cảm thấy ghê tởm. Cô không thèm, bọn họ dùng mọi cách đê tiện nhất dồn cô đến thế này, mà bây giờ người ngoài nhìn vào lại cho là cô may mắn hạnh phúc lắm. Buồn cười.
Cô nhìn đồng hồ, cũng sắp đến giờ rồi, nhìn lại trong phòng chỉ còn cô và cô gái này, liền tìm một lí do đuổi khéo đi.
– Ừ, tại chị hơi hồi hộp, có buồn gì đâu. Mà, em đi kiếm cho chị viên thuốc giảm đau được không? Cứ lúc nào hồi hộp là chị bị đau bụng.
Nói rồi cô đưa tay ôm bụng, làm như thể rất đau.
Cô nhân viên trẻ nhìn thấy vậy vô cùng lo lắng, vội vàng đứng dậy xem xét.
– Sao ạ, chị đau bụng ạ, đau lắm à chị? Đợi em, em đi lấy thuốc ngay.
Cô nhân viên trang điểm đi rồi, Trần Thiên Hương vội vàng lấy khăn ướt lau đi lớp trang điểm trên mặt, lấy vội mấy bông hoa trên đầu xuống, độ khoảng mấy phút sau có một cô gái mở cửa phòng đi vào, đây chính là người Vũ Khánh đưa đến để giúp cô rời đi.
Cô gái kia vội vàng chạy đến.
– Là cô Hương phải không? Ông Khánh nói tôi đưa cô rời khỏi khách sạn, mau đi thôi.
Trần Thiên Hương hơi nhíu mày.
– Bây giờ cứ mặc thế này đi ra sao?
Cô gái kia chợt hiểu ra, vội vàng đi tìm cả phòng, thế nhưng không tìm thấy bộ quần áo nào khác cả.
– Chết thật, em quên mất.
Hôm nay cô vốn dĩ nhận được công việc là đến đón Trần Thiên Hương đi thôi, chứ còn việc này dường như quên mất.
Đang lúc lo lắng thì cánh cửa phòng bật mở. Là Nguyễn Hoàng Huy!
Trần Thiên Hương giật mình, sao anh ta lại có mặt ở đây? Không phải nói không được nhìn mặt cô dâu trước lễ cưới sao? Cô để ý, ở phía sau anh còn có một cô gái, khuôn mặt rất xinh đẹp hiền hòa, hai người nắm chặt tay. Trần Thiên Hương rất ngạc nhiên, đang định lên tiếng hỏi thì Nguyễn Hoàng Huy đã nói trước.
– Em đừng lo, anh biết em không muốn lấy anh, anh cũng không ép buộc em nữa, đây là quần áo của nhân viên phục vụ khách sạn, làm khổ em mặc tạm một chút, sau đó đi xuống tầng hầm, anh đã chuẩn bị sẵn xe rồi, mẹ em cũng ở trong xe.
Anh nói rồi đưa cho cô một túi đồ, đôi môi đẹp đẽ hơi mỉm cười, khuôn mặt càng trở nên sáng lạn. Nguyễn Thiên Hương ở bên cạnh, cô chưa bao giờ thấy anh cười ấm áp như thế, trong lòng chợt nhói đau.
Trần Thiên Hương nhận lấy túi đồ, mở ra xem, sau đó lại ngước mắt nhìn Nguyễn Hoàng Huy, nhất thời không biết phải nói gì, tại sao Nguyễn Hoàng Huy làm thế? Anh ta chẳng phải rất muốn lấy cô sao? Nhưng hành động này của Nguyễn Hoàng Huy làm cho cô có suy nghĩ khác về anh. Trong mắt ánh lên một tia vui mừng, sau đó mỉm cười.
– Cảm ơn anh, thật sự cảm ơn anh. Nhưng… đám cưới thì…
– Không sao, đám cưới vẫn diễn ra, đây là Thiên Hương, người anh muốn lấy thật sự là cô ấy.
Trần Thiên Hương nhận thấy trong ánh mắt anh có sự dối lòng. Tự nhiên cảm thấy có chút gì đó áy náy.
– Vậy, cảm ơn anh, sau này nhất định sẽ có dịp đền đáp.
– Không sao, chỉ cần sau này em đồng ý để chúng ta làm bạn bè.
– Tất nhiên rồi.
– Ừ, anh ra ngoài, em nhanh thay đồ đi, thời gian không có nhiều.
Nguyễn Hoàng Huy cầm tay Nguyễn Thiên Hương đi ra ngoài, nhìn thấy nụ cười hòa nhã của Trần Thiên Hương đối với mình, trái tim anh như đập mạnh. Lần đầu tiên cô ấy nhìn anh với ánh mắt hòa nhã thật lòng như vậy, trong lòng anh cảm thấy rất mãn nguyện. Thầm nghĩ bản thân đã làm đúng rồi. Bàn tay nắm chặt lấy bàn tay Nguyễn Thiên Hương. Cô gái này, có lẽ anh phải dốc sức bù đắp cho cô ấy thôi.