Dung nói thế thì… cũng được. Cả hai đứa mình đều nhà quê, đều tội nghiệp hết, ngồi nói chuyện với nhau cho đỡ buồn.
Hai người cười vui vẻ. Câu chuyện đã trở nên thân mật hơn.
Dung thấy Dũng cũng dễ mến, nói chuyện duyên dáng và có học nên cũng không còn e dè như lúc đầu. Nàng hỏi thăm Dũng:
– Anh dũng đã đi làm chưa hay vẫn còn đi học?
Dũng thân mật trả lời:
– Cách đây khoảng 6 năm. Dũng còn mới 20 tuổi, và bước vào đại học thèi mẹ Dũng mất. Dũng buồn quá, cố học mà học không vô nên Dũng đi tìm việc làm.
– Dũng làm về ngành nào vậy?
– Dũng đang làm huấn luyện viên bơi lội cho câu lạc bộ thành phố.
Dung trợn tròn mắt thán phục:
– Hay quá vậy. Chị em Dung đang muốn đi học bơi đây mà không biết ở đâu dạy.
Vừa nói Dung vừa nhóng lên tìm kiếm. Từ dãy bàn bên kia, Hòa em nàng đang uyên thiên nói chuyện với một đám bạn.
Hết.