không thì cứ đúng 5h30 tôi đến đón nó đi công viên.
Xe lướt nhanh trên đường, cái lạnh sáng sớm thấm vào da, lạnh run cả người, hai hàm răng đập vào nhanh kêu cành cạch, khẽ vặn ga xe cố lướt nhanh nhanh cho chóng đến nhà nó, rẽ vào khúc cua, tôi cố tìm cái bóng hình của Linh mặc áo thun bó, cái quần sock ngắn, luôn đứng trước cổng nhà chờ tôi đến, nhưng nhìn mãi không thấy, đến tận cổng rồi mà cũng không thấy, ngó xem Linh có đứng khuất ở chỗ nào chờ tôi không, tôi đảo mắt nhìn quanh, không thấy cái bóng nào cả, xung quanh cũng đã có lác đác người dậy sớm đi đi lại lại tập thể dục rồi, tôi ngó đồng hồ, mới chi 5h25, chắc tại tôi đến sớm quá chăng, xoa xoa 2 bàn tay, thôi phù phù cho đỡ lạnh, cố nán lại chờ nó ra.
Nhưng rồi 5h30, 5h45 rồi 6h, vẫn không thấy nó ra, tôi đã gọi ĐT mấy lần nhưng toàn thấy tắt máy, tôi nghĩ lại chuyện đêm qua, chắc nó vẫn còn giận tôi rồi, nên hôm nay mới không ra đón tôi nữa, tôi chép miệng than thở, tôi định bấm chuông để vào nhà nói chuyện với nó, nhưng nghĩ lại, cứ để cho nó giận, rồi mình sẽ làm cho nó bất ngờ, thế mới hay chứ, nghĩ đến chuyện tối mai sinh nhật nó, tặng nó món quà, nó chả cười tít mắt với tôi chứ lị, thế rồi lại đâu vào đó thôi, nó có bao giờ giận tôi cái j lâu đc đâu, cùng lắm là 3-4 hôm tôi nói ngọt mấy câu là nó lại cười tít mắt thôi mà, bonus thêm 1 vài món linh tinh như là 1 cột kẹo, 1 cốc nước mía hay lai nó đi lòng vòng trước khi trả nó về nhà là ngoan với tôi ngay. Chắc mẩm là như thế, tôi mỉm cười, ngước lên nhìn cửa số phòng nó, thầm tính kế hoạch, nắm chắc đến 8 phần, tôi phóng xe về nhà, tôi cũng chả buồn chạy thể dục nữa, trời còn sớm, lại lành lạnh, lên phòng nằm ngủ tiếp vậy, mới đặt lưng nằm xuống, tôi lại phân vân về chuyện món quà, không biết là tặng váy có ổn không nhỉ, hay lại tặng vòng đeo chân như Thủy không biết thế nào, không đc, lập lại thì còn j là ý nghĩa nữa, ngẫm đi ngẫm lại thấy tặng váy vẫn là ổn nhất rồi, cả ngày hôm nay tôi sẽ đi tìm vậy, nhổm dậy, tôi mở ví ra kiểm tra, bữa trước để dành đc một khoản còn thừa từ bữa sinh nhật Thủy, tôi cũng không sài nhiều lắm, hôm qua đi lượn mấy nhà thằng bạn chơi rồi đòi nợ luôn, cũng đòi đc vài thằng, tiền mình nợ thằng Tuân thì cũng chưa cần trả vội, lên trường trả nó cũng đc, nghĩ thế tôi thử kiểm kê, thấy cũng còn đc kha khá, nhưng vẫn sợ thiếu, làm cái j cũng phải tính đến phát sinh và phong bất trắc, bao h tôi cũng tính phải dư thêm 1 ít, lần này hết đồ trong nhà để bán rồi, cũng chả biết xoay thế nào, lại còn vụ đi biển nữa, cũng cần 1 khoản, tôi tặc lưỡi, thôi đành cầu cứu ngân khố từ “Tỉnh nhà” rồi, tiền thêm mua quà sinh nhật Linh thì xin mẹ, tiền đi biển thì xin bố, thế là ổn rồi. Tính toán xong tôi xuống nhà, mẹ thấy tôi ở nhà thì hỏi : – Sáng nay không đi tập thể dục ah, lại nằm ở nhà rồi.
Tôi cười cười bảo : – con sợ ra ngoài trúng gió nữa thì mệt, hôm nay ăn sáng j thế hả mẹ.
Mẹ tôi cười : – gớm, mấy khi đc ông con ăn sáng cùng bố mẹ, mẹ đang nấu miến, con ăn luôn nhé.
– Miến nấu với cái j thế ah – tôi ngó ngó vào nồi nước đang sôi sùng sục.
Mẹ tôi tra thêm gia vị nói : – Thì nước xương với ít tim cật hôm qua mẹ mua để dành thôi.
– đc đấy mẹ ạ, nấu thêm cho con 1 ít nữa nhé.
Mẹ nhìn tôi cười cười, tôi nói tiếp : – mẹ ah, mai là sinh nhật cái linh rồi, mà con chưa có ngân khố mua đồ sinh nhật cho nó, mẹ nè, mẹ cho con 1 ít để con mua đồ cho nó nhá, h con là sinh viên rồi, phải ra dáng 1 chút, tặng cho nó 1 món thật oách luôn, hì hì..
Mẹ tôi nhìn tôi cười nói : – cha bố anh, chỉ đc cái thế là nhanh, thế cần bao nhiêu – j chứ nói đến chuyện mua quà sinh nhật cho Linh thì mẹ tôi đồng ý ngay, bố mẹ tôi cũng rất quý nó, mấy món đồ tôi mặc mẹ cũng biết là Linh mua.
Tôi cười : – càng nhiều càng ít mẹ ah, hi’
Mẹ tôi kêu tôi mang cái túi sách lại, đưa tiền cho tôi, tôi thấy số tiền này thêm với số tôi có là ổn lắm rồi,nhưng vẫn lại kỳ kèo : – mẹ, cho con thêm chút nữa đi, nhỡ may mà phát sinh j thì sao, lỡ mà thiếu thì ngại lắm đó.
– chỉ đc cái giống bố anh,chưa j cứ lo thiếu, này, đó, mẹ cho thêm đó, mua bán cho cẩn thận, thế định mua cái j cho nó thế – mẹ tôi hỏi dò.
– bí mật mẹ ah, làm sao mà nói cho mẹ biết đc, hì hì – tôi cười cười thỏa mãn, nhét tiền vào trong túi.
Mẹ ấn tay lên chán tôi nói : – đừng có mà vớ vẩn, mua cái j tử tế cho Linh, mẹ mà biết mua đồ vớ vẩn cho nó rồi để tiền chơi bời là chết đó, thôi, lên gọi bố xuống đi, đang tập thể dục trên sân thượng ý, nhanh lên, mẹ xong rồi đó.
Tôi giơ tay chào như kiểu quân đội, nghiêm trang nói : – Rõ, thưa xếp phó.
Mẹ tôi phì cười, nói theo : – lên nhanh mà gọi anh trưởng nhà anh xuống đây.
Tôi mừng quá, không ngờ kỳ kèo có tý mà mẹ cho nhiều thế, thế là khỏi cần xin tiền bố nữa rồi, quá đủ cho cả sinh nhật và đi biển, tôi rất ít khi xin tiền bố mẹ, mà đã phải xin thì ắt có chuyện và cần nhiều, đa phần tiền ăn ở của tôi trên Hn là bố mẹ tự gửi lên, tháng nào cũng có đôi ba lần phụ cấp nữa , chứ rất ít khi tôi gọi ĐT về nhà xin tiền, cũng may là mình cũng chỉ thuộc loại phá vừa vừa thôi .
Ăn sáng xong xuôi, suốt cả ngày hôm đó, vi vu khắp nơi, mấy shop quần áo rồi siêu thị, trung tâm thương mại, bất chấp cái nóng ban ngày như thiêu như đốt, cả người đầy mồ hôi, tóc tai bết lại, tôi quyết chưa tìm đc thì chưa về nhà nghỉ, ăn uống buổi trưa qua loa ở 1 quán bình dân, ngồi uống cốc nước tý buổi trưa để tránh cái nắng như muốn thiêu sống người vậy, hè năm đó kỳ quái quá, khá ít mưa, nóng như thiêu như đốt. cả sáng lượn đc mấy nơi đc đc, nhưng mà chưa tìm đc cái nào ưng ý cả, cứ thấy hơi lăn tăn, sợ Linh lại không thích, tôi hơi tự ti về khoản nhìn quần áo này, lại không ai đi cùng tư vấn nên cứ thấy lo lo, sợ mua mà Linh không thích, hoặc mặc vào ko hợp, lần này quyết phải làm cho ra trò luôn, nhớ đến tối qua vẫn cứ thấy áy náy, cộng dồn mấy năm trước, chưa mua đc cái j ra hồn cả, nên năm nay phải quyết têm ^^, phải làm cho cái miệng chu chu kia cười đến ngoác ra thì thôi, nghĩ thế, càng cho thêm tôi động lực, tôi lại vi vu trên đường, lượn lờ tìm kiếm.
Mãi gần gần cuối h chiều, tôi bắt đầu thấy nản, đang tính có khi kêu mẹ tôi đi cứu viện cũng nên, mẹ tôi rất biết chọn mua quần áo, mẹ mà đi thì hết sảy rồi, nhưng nghĩ thế nào thì tôi chọn mới ý nghĩa hơn, nhưng mà đi hết rồi, biết tìm ở chỗ nào nữa bây h, thôi đành gọi ĐT, xem mẹ có biết cửa hàng nào xịn nữa không, tiếng mẹ tôi trả lời ĐT : – alo, sao thế con.
– Mẹ ah, con định mua tặng cho Linh 1 cái váy thật đẹp, nhưng mà chưa có cái nào ưng, con muốn cái váy đó phải là hàng cao cấp, mẹ có quen cửa hàng nào không.
– Ồ, mua váy ah, mẹ thấy cũng đc đó, mẹ biết vài cửa hàng đồ thời trang nữ cũng khá đc, nhưng cửa hàng mẹ nghĩ là nhiều đồ đẹp nhất thì mẹ thấy cửa hàng của cô Dung là đc nhất, mẹ sẽ nt cho con địa chỉ, cứ đến đó, mẹ sẽ gọi DT cho cô Dung để cô ấy chọn cho con, nếu không ưng cái nào thì để tối về, mẹ đi chọn cùng con, đc chứ.
Nói năm ba câu rồi tôi chào mẹ, cúp máy, đọc địa chỉ trên ĐT, tôi phi xe đến luôn cửa hàng, 1 cửa hàng khá lớn, nhưng lại nằm trên 1 con đường hơi nhỏ, nên chắc tôi đã bỏ qua, không rẽ vào đây, bước vào, tôi gặp 1 em bán hàng khá nhỏ nhắn và xinh xắn, rất dễ thương, tôi hỏi : – cô Dung có ở đây không em.
Em nhìn tôi, cũng nở 1 nụ cười, đang định trả lời thì có tiếng 1 phụ nữ đứng đứng tuổi đi ra nói : – Cháu là Sơn, con mẹ Hạnh đúng không ?
Tôi đảo mắt nhìn, tiếng nói phát ra từ 1 người phụ nữ trạc trạc 35 36, dáng người bình thường nhưng toát lên vẻ j đó gọi là hơi sang trọng, mái tóc búi cao, tôi quay sang nói : – vâng, là cháu đây ạ, cô là cô Dung phải không ạ ?
– Uhm, mẹ cháu mới gọi ĐT cho cô rồi, mua đồ cho bạn gái phải không, nhìn cái mặt lấm lét thế này thì đúng rồi – tiếng cô cười cười, chỉ chỉ tôi đi ra 1 gian hàng.
Tôi đi sau nói : – cô cứ nói đùa, cháu mua cho bạn thôi.
– mày lại giấu cô, mẹ cháu mới nói rồi, bảo là cô chọn cho đứa con dâu tương lai cái váy đẹp đẹp – cô lại cười cười, vừa đi vừa nói, đánh mông như đúng rồi.
Tôi há mồm, mẹ tôi cũng chém gió ác ah nha, chả còn j để nói, chỉ biết gãi gãi đầu, cô nói tiếp : – Lại đây, cháu hơi bị may mắn đó, hàng mới về sáng nay, toàn hàng mới hết,đẹp và rất độc, ra đây cô chọn cho mấy mẫu rồi mà ngắm, mẹ cháu cũng hay mua đồ của cô lắm, nên cứ yên tâm đi, cô chọn là chuẩn phóc luôn, ha ha.
Tiếng cô cười dòn tan, cô đi 1 lượt, tôi tả qua qua dáng Linh cho cô biết, sau đó cô cầm 3 4 mẫu đi ra, tôi ngắm 1 lượt rồi lắc đầu, cái nào cũng khá đẹp, nhưng tôi cứ thấy có cái j đó không ưng, không phải kiểu tôi thích lắm, cô cười rồi lại cầm vài mẫu nữa đi ra, đập ngay vào mắt tôi là cái váy cô đang cầm ngay bên
Yêu chị hàng xóm
2.8 (
48) votes
15/09/2017 says:
<3 cảm ơn bạn vì 1 câu chuyện. mình rất thích <3