2 xe cũng chả sao mà.
Lại là tại 2 cái thằng ôn xúc vật kia, thế là tý nữa hết đc lượn đg rồi, tôi đi sau xe chị, ngắm nhìn chị,đầu đội cái mũ bảo hiểm màu hồng, kiểu lưỡi trai thời trang 40k thôi, mái tóc ngắn ngang vai mượt mà bay trong gió, cái áo thun cọc tay bó sát thân hình, chị ngồi thẳng lưng, bộ ngực tròn trịa kiêu hãnh, cái mông cong lên, đôi chân dài khép lại, đúng theo cái kiểu mà người ta nói là Ngực tấn công mông phòng thủ sở trường của gái văn phòng, quá đẹp luôn, đôi mắt chăm chú nhìn đường, đôi môi hồng múm mím, vành tai trắng trẻo lấp lánh đôi bông tai bằng vàng trắng khảm đá giả kim cương, tóc gió tung bay, cổ thon trắng nõn, bờ vai trần mịn màng, chả biết nên tả thêm cái j nữa, hết cả chữ, mà bà ấy lao cũng đến là nhanh, đi trong nội thành mà mình kéo gân 60 mới lùa kịp, cái này không đc, tý tôi phải nói, ăn cắp hay sao mà lao nhanh vậy không biết nữa, dù sao chị cũng là con gái, đâu phải là dân đường phố đâu mà đi nhanh làm gì.
Đợi ông bảo vệ phát phiếu gửi xe, tôi chỉ chỉ vào người chị, tôi bảo : – này em nói cho mà biết nhé, đi đứng nó chầm chậm thôi, ăn cắp hay sao mà phi ầm ầm thế. Chị cười hì hì, cầm cái phiếu rồi đi thằng vào trong công viên, tôi lắc đầu, đứng ở cổng cv rồi ngập ngừng, rẽ vào quán nước, mua thêm 1 chai C2 nữa, rồi đi theo thân hình chị, từ từ tiến vào trong.
Trong công viên, xanh rì cây cối, không khí thật là trong lành và mát mẻ, gió cũng lớn và mát hơn so với ngoài đường nhiều, những con đường nhỏ nhỏ quanh co uốn lượn, xung quang là thảm cỏ xanh ngát, giữa là 1 cái hồ nước, hơi nước bốc lên, làm không khí trở nên dịu mát rất nhiều, trong công viên cũng khá nhiều người, lớn có, trẻ có, già có, gái có, trai có , từng cặp, từng nhóm đi đi lại lại, người thì đứng 1 chỗ uốn éo tập luyện, người thì cắm đầu cắm cổ chạy, 1 vài nới tiếng cười nói trong các quán cóc trên thảm cỏ lại vang lên, xa xa phía dưới mặt hồ, mấy cái thuyền vịt đang lặng lẽ trôi đi trôi lại, không gian thật là yên bình và mát mẻ, trên cái cầu bắc qua giữa hồ, là tôi và chị đang đứng, chị lười chạy, chị kêu đến ngày nên không cho tôi chạy, bắt tôi ở lại nói chuyện với chị, tôi đang ngồi trên lan can cầu, mặc cho chị la hét kéo tôi xuống, chán nản mãi không đc, cũng biết khan cổ họng mà mà lắc đầu nhìn tôi đang cười khoái trá, cầm chai C2 mà tôi đưa lúc nãy uống ừng ực, rồi chầm chậm, chống cái cằm nhỏ xinh xuống lan can, đôi mắt long lanh nhìn về phía xa xa, tôi cúi xuống nhìn chị, lặng lẽ mỉm cười, như một khoảng lặng bình yên của 2 người, mặc cho xung quanh, những đưa trẻ con đang vui đùa chạy nhảy, la hét om xòm, tiếng người lớn quát tháo.
Tôi có rủ chị đi bơi thuyền, chị bảo không thik lắm, gò bó, với lại có ai nhìn thấy thì không hay lắm, tôi hỏi chuyện chị về mấy ngày qua, chị cũng nói qua qua, tôi biết đc hóa ra ông Hùng không phải là bỏ mặc nhà đi chơi mà cũng ngoan ngoãn sang nhà ông bà chị chăm sóc, khuya cũng mò về ngủ trông nhà, bà kêu nhớ cu Bi nên chị cho nó ở nhà bà chơi mấy hôm, ở nhà 2 vợ chồng đi làm suốt, toàn gửi thằng bé đi nhà trẻ, nên cho nó ở với ông bà tốt hơn, sáng hôm nay thì bà khỏi hẳn,lão Hùng cũng té luôn, bà dục chị về , bà nói không ở nhà mấy hôm nên kêu chị về nhà dọn dẹp lại, công việc cơ quan thì vẫn thế, đều đều cũng chả có j đáng kể, toàn truyện cơ quan, đàn bà con gái mấy bà ý nói thì dây cà dây muống, buôn có mà hết ngày không hết.
Đôi chân chậm trậm bước, bàn tay đang cầm gói xoài xanh tẩm muối ớt, cái miệng đang nhai rau ráu, kêu la suýt xoa nào là cay, nào là chua, thế mà cứ bỏ vào mồm ầm ầm, tôi ăn đc 1 miếng thì chị ăn 3 miếng rồi, thế mà lúc mình nói mua lại nói không thích ăn, nào là mua ít thôi, không phí, mới đi bộ đc mấy bước mà đã vơi đi phân nửa rồi, lại còn nói tôi là đầu độc chị nữa, bắt mình mua nướt cho uống khỏi cay, tôi chả còn j để nói, ăn xoài chua mà chát cả miệng, tiền mất tật mang lại vác cái họa, biết thế chả thèm đi bộ với chị, chạy quách cho nhanh,chị cứ dựa vào đến ngày đèn đỏ nên lười, cứ bắt tôi kè kè đi bộ bên cạnh, chán nên chả thèm nói chuyện, chị thì thao thao bất tuyệt, cười nói không ngừng, cứ như kiểu tự biên tự diễn, ấy thế mà cũng ra vẻ khoái trá lắm, cười khanh khách, cứ y như là tôi đang kể truyện cười vậy, làm mình cũng vui lây, tủm tỉm tán thành câu truyện.
Cứ thể cảm nhận sự bình yên giản dị, loanh quanh đi những con đường bé nhỏ uốn lượn trong công viên, rồi thì thời gian cũng chả cho ai thêm đc cái j cả, áng sáng mặt trời yếu dần, trong công viên đèn đã lên lác đác, chị đang thong dong đi phía trước tôi, tự nhiên tôi thấy chị giật nảy mình 1 cái, rồi quay lại nhìn tôi rất là ngây thơ, miệng lắp bắp : – chết rồi, chị quên mất, phải về nấu cơm.
Tôi thấy kỳ kỳ, tôi bảo : – ăn một mình thì nấu làm j nữa, tý nữa lại đi ăn hàng cho lẹ.
Chị dục tôi cuống quýt, miệng bảo : – lúc nãy ở nhà, anh Hùng gọi DT là tối nay ăn cơm nhà, thế mà quên mất. Chị túm vạt áo, kéo tôi đi nhanh ra cổng, tôi cười cười, trêu :- đáng đời, cái tội ham chơi .
Chị nhìn tôi, lườm 1 cái nói : – Gì, gì cơ, ai bày trò chiều nay ra công viên hả, hứ, đi nhanh lên cái xem nào.
Ra đến cổng, lấy xe ra, chỉ kịp nói là kêu tôi về trước, bà ấy phải đi chợ gấp rồi kéo ga đi luôn, tôi nhìn theo mà buồn cười, cái tật ham chơi, có con rồi và vẫn như trẻ con, tôi thì chả có j mà vội cả, cứ từ từ mà phi xe về thôi, tôi vừa đi vừa nghĩ, đầu óc cứ mơ mơ màng màng, rồi thế nào lại nghĩ đến chuyện Sn Linh, không biết là nên mua cái j tặng Linh đc nhỉ, khó nghĩ quá, mọi năm cũng tặng nó mấy đồ linh tinh, nhưng đều là năm cấp 3, tặng j chả đc, h lên Đh rồi, người lớn rồi, phải khác chứ, đầu cứ mãi suy nghĩ vẩn vơ,xe đi từ từ mãi rồi cũng về đc đến nhà, cảm giác lượn phố tầm này không có con gái ngồi đằng sau cũng có chút không quen, dắt xe vào nhà, tôi định bụng, tối nay có j lên mạng tìm kiếm xem sao, xem cái j ưng ý, mua cho Linh, năm nào nó cũng tặng tôi quà, toàn món tôi cần cả, cũng chả biết sao nó hiểu tâm lý tôi thế, đôi khi cũng nhân ngày vớ vẩn nó cũng tặng, tôi thì chả tặng nó đc cái j ra hồn, có năm bựa quá, hết tiền, 8/3 tặng nó 10 gói bim bim gói trong cái bọc rõ to, làm nó hí ha hí hửng, chắc lúc bóc quà khóc thét lên quá, tôi nghĩ lại mà vẫn thấy buồn cười, thế mà sáng hôm sau chả nói j tôi hết, vẫn vui vẻ như thường, đâm ra làm mình thấy ngại quá.
Tôi cũng không biết thế nào, những ngày trên Đh, tôi và nó ở xa nhau, lại chẳng có xe máy nên ngại đi, tuy là có qua lại nhưng ít, 1 là mới lên Hn, chưa thuộc đường, 2 là chưa có xe cộ, nên chỉ thỉnh thoảng gọi DT và nt là chủ yếu, 2 đứa ngày càng xa rời nhau, tưởng chừng như tất cả dần dần phai nhạt, lần hè này, nó ở quê ra, tuy mới gần nhau đc mấy ngày, nhưng mà cảm giác đó lại về trong tôi, ấm áp, vui vẻ, hình ảnh những năm cấp 3 lại ùa về, mang theo những kỷ niệm đẹp, tôi thấy trừ quãng thời gian đẹp nhất của tôi là ở bên chị thì lúc ở bên nó cũng thấy vui vui, tôi hơi thấy hối hận,nghĩ lại mọi chuyện, nó tốt với tôi như thế, nhưng mà từ hôm đó đến h, tôi chưa rủ nó đi chơi đc hôm nào cả.
Đứng trên ban công, nhìn sang nhà chị đang sáng đèn, lão Hùng chắc là về rồi, 2 người chắc đang ăn cơm, không biết chị có đang vui không, lặng im nhìn đường phố, cảm thấy cô đơn, trống trải, tôi móc túi lấy ĐT, lần mò xem đánh dấu, Sinh nhật Linh vào ngày 28- 8, nghĩa là còn đến mầy ngày nữa lận cơ mà, thế mà thằng ôn Tuân cứ cuống cả lên, hay là chém gió nhắc khéo mình không biết chừng, cầm lon bò búc, uống 1 hơi dài, tự nhiên thấy rùng mình 1 cái, chắc tại uống nước lạnh rồi bị gió, nãy tự nhiên tôi cứ cảm thấy không vui, không biết vì cái j cả, ăn cơm mất cả ngon nên cầm lon bò húc lên tầng, lặng lẽ thở dài, tôi không muốn như thế này nữa, cảm giác thật là khó chịu trong người, tôi cầm đt lên, lặng lẽ bấm số, sau tiếng tu tu dài dài, là tiếng con gái vang lên, chậm chậm hít 1 hơi dài, tôi khẽ nói :
– Linh ah, rảnh không tớ qua đón đi chơi.
Gần 1:00 sáng ngày — tháng —
Post xong 1 cháp, lòng buồn bã, kỷ niệm về Thủy lại ùa vào lòng tôi, những ngày đầu mới quen như mới hôm qua, tất cả như đã như chìm xuống đáy tâm hồn, hôm nay, nó trào lên mạnh mẽ, những cảm xúc, những hình ảnh về Thủy hôm nào lại lặng lẽ đến bên tôi, vây quanh tôi, tôi ngồi đó, trên bàn máy tính, xung quanh, màn đêm tĩnh lặng vô cùng,cái lành lạnh của màn đêm dần dần thấm vào người, ánh sáng mờ mờ từ màn hình hắt ra, lòng tôi nặng nề, với tay lấy bao thuốc của thằng bạn cùng phòng, tôi rất ít khi hút thuốc, thuốc không làm tôi tỉnh táo hay hưng phần, nó đơn thuần chỉ là thú vúi giúp tôi cố xua đi nỗi nhớ, nỗi đau trong lòng, từng làn khói trắng bay bay trước mặt, tôi mỉm cười, lặng lẽ nhìn khói thuốc dần dần tan biến, mấy tháng trôi qua, tôi chưa đc gặp mặt Thủy lần nào, tôi nhớ Thủy quá, tôi có gọi dt và nt, vẫn đc nghe tiếng Thủy cười, vẫn nghe
Yêu chị hàng xóm
2.8 (
48) votes
15/09/2017 says:
<3 cảm ơn bạn vì 1 câu chuyện. mình rất thích <3