ngoài sân vào, để lấy chỗ mà ngồi chứ. Mãi 1 hồi mới xong, tồi nhìn lại, thôi tạm đc rồi, vậy là ổn. Thế là lo xong vụ địa điểm, ngồi xuống ghế lau mồ hôi thì nghe tiếng chuông DT : Alo, em ah, thê có tìm thấy nhẫn chưa thế .
Không muốn chị lo lắng vì lý do vốn không có thật này, tôi nói : – Thấy rồi chị ạ, nãy em mới phi về nhà, đang định sang nhà chị thì thấy no ở ngay trên đầu giường em, em sơ ý quá nên không để ý, có cần em mang chìa khóa cho chị luôn không.
“- thôi, không cần đâu, tối nay nhớ ở nhà đó, tối chị mà về mà không có chìa khóa là chết đó.
Thật ra tôi nói là xã giao thôi, đã xong đâu mà đưa chìa khóa, chị mà bảo tôi lên cơ quan đưa là tôi kiếm lý do liền a, tôi đáp lại : đc rồi, tối nay em cũng chả đi đâu đâu mà – dang lo cuống là lên, còn đi đâu đc nữa.
” – Uh, thế đc rồi, chị cúp máy đây
Quệt mồ hôi khắp ng,mệt dã man, tôi nhìn lại toàn căn phòng, nghĩ cách trang trí, vạch vạch ra giấy mấy món cần mua, đến phần đặt bánh sinh nhật, tôi ngớ cả ng ra, tôi chỉ biết chị tên là Thủy, nào có biết là cái j Thủy đâu, tuổi của chị cũng là do tôi đoán, nào có biết chị bao nhiêu tuổi, tên đầy đủ là j, mje kiếp, tôi tự chửi minh, tôi vô ý quá, lục tìm 1 lúc, thấy có mấy văn bản, ở đó có đề là : Phạm Thị Thu Thủy – oh, tên quả thật là rất đẹp đó, Thu Thủy, tôi cười cười, cảm thấy vui vui, nhưng mà tìm mãi chả thấy chỗ nào ghi năm sinh của chị cả, mà cũng không nên lục lọi quá đáng quá, mà thôi, biết tên đầy đủ để viết bánh là đc rồi.
Tôi lượn 1 vòng, tìm mua mấy thứ linh tinh, đến cửa hàng bánh, Nhìn cái bánh kem mà tôi đã đặt, tôi gật gât đầu ra vẻ rất tôt, 1 dòng chữ nhỏ nhỏ: chúc mừng Sn chị của em – Thu Thủy, tôi mỉm cười, chợt nghĩ ra không biết mua nên số bao nhiêu thế nào để mà làm nến Sn chứ, tôi cầm 1 cây nên số 2 lên, đang không biết cầm tiếp nến số mấy bây h, tôi vơ cả nắm từ 0 – 9 luôn, về nhà rồi tự nghĩ vậy, ra cửa hàng bánh, lượn luôn trên mấy phố, làm cho 1 chùm bong bay, ai đi đường không biết tưởng thằng buôn bóng bay, lẩm nhẩm thế là xong hết rồi, về nhà nào.
Tôi ngồi bệt xuống ghê, ngắm lại công lao từ chiều đến h, mẹ kiệp mệt thật, h chỉ còn thắp nến và thả bóng nữa là xong, nhưng mà bóng bay thì chắc tối mới mang sang đc, tầm này mang sang ng khác nhìn thấy thì không hay lắm, nến thì lúc chị sắp về thì mới thắp đc, nhìn lại cái bánh đang để trên cái bàn, lúc đó tôi băn khoăn không biết là chị bao nhiêu tuổi, để già quá sợ bà ấy buồn, trẻ quá lại nói mình không biết bà ấy bao nhiêu tuổi, tôi đê luôn là 20 cho bằng tuổi tôi, tý có hỏi j thì tôi đã thuộc bài rồi, đáp trả đc ngay, không phải lo. Ngắm lại thêm 1 lần nữa, tôi gật đầu, thế là oke rồi, về nhà chuẩn bị cái. Đang tính không biết đi đường nào về, đường chính hay là đường mái nhà, tầm này bọn chem. chế sắp về rồi, lỡ gặp tụi nó thì khó mà ăn nói, thôi đi đường mái nhà vậy, sẵn kéo cái chốt cửa lên, tý còn chui vào.
Thế là 1 ngày mẹt nhọc đã xong, tất cả đã sẵn sang trong kế hoạch, chỉ chờ lúc chị sắp về nhà sang chuẩn bị 1 tý là oke rồi, tôi vươn vai mấy cái, đi ra cổng nhà, khoan khoái hít thở không khi rang chiều mát mẻ, đầu óc cứ nghĩ đến cảnh tôi và chị đêm Sn này, rồi chị sẽ vui biết bao, và rồi, hế hế, ai mà biết chuyện j sẽ sảy ra…..Tôi ngắm mắt, hít 1 hơi thật sâu, vươn vai mấy cái, tự nhiên nghe tiếng con gái gọi, làm tôi giật thót cả ng, đó là cái Linh, nó đang mặc cái váy đen đó, chiều muộn rồi, nên không cần mặc áo chống nắng, nó đang ngắm tít mắt lại cười tôi, nó nói lớn : thế nào, nhìn có đẹp không ?
“Phải nói là đẹp, mà không rất đẹp, ah mà nhầm, tôi không khen nó, tôi khen cái váy, nó vốn là tôi muốn mua tặng chị mà” nó mặc cái váy đen đó, đang ngồi trên chiếc Click, 2 cái chân thon trắng khép hờ, 1 chân đang chống chân, nó cũng đang đi 1 đuôi guốc khá đẹp, khuôn mặt xinh xắn của nó đang cười rất tươi, cái môi mỏng chu chu lên, mái tóc dài tung bay trong gió, ngục nó phập phồng, nhấp nhô lên xuống, cái váy rất đẹp, bó rất sát bờ eo của nó, tuy chỉ là gái mới lớn, nhưng mà thân hình nó, cũng rất ổn đó, tôi tặc lưỡi, nếu mà hôm nay tôi ko mua đc món quà vừa ý, chắc h tôi không them nhìn nó nữa, nó làm thế là làm sao với tôi chứ, tôi bước gần nó, mùi hương nước hoa dịu dịu tỏa ra, tôi bảo : – đến mua cái váy lúc nào thế, Linh làm vậy là muốn thế nào. Tôi nghiêm mặt lắm, nó hơi hoảng sợ, nó thôi không cười, lườm lườm tôi, thấy tôi nói không phải như đùa, nó cúi gầm mặt xuống. nó lí nhí : – tớ mua lúc sang nay, tớ rất thích nó, nên tớ đã mua nó, cậu giận tớ sao.
“Nếu không phải mua đc cái vòng, chắc tôi đã không thèm nhìn nó , h thì không cần nữa, nhưng mà vẫn phải lên mặt với nó, cho nó biết lễ độ ” tôi bảo : – thế chị của mình thì sao, cậu nghĩ mình sẽ tặng j cho chị mình bây h đây, nói đi .
Nó lặng im, nó cúi đầu, rồi nó nói : – thì h mình đến đưa bạn đi ngắm đồ này, tụi mình chọn mua cái khác, không đc sao.
Tôi nói hơi to tiếng : thôi khỏi, chờ đc cậu sang thì chj tớ đi Hn bay rồi, h thì còn kịp j nữa .
Nó ngẩng lên nhìn tôi, mắt nó long lanh như muốn khóc, môi như cắn lại, nó nói trong ấm ức : – tớ xin lỗi, tớ định chiều sang đưa cậu đi mua cái khác, tớ không biết là chị cậu đi gấp thế, cho tớ xin lỗi .
Tôi đang muốn la thêm nó, cho nó sợ luôn, sau nè không giám hớt tay trên của tôi nữa, thấy nó mếu mếu tôi lại buồn cười, bình thường nó bướng lắm, ít khi nào mà bị tôi khuất phục thế này. Tự nhiên thấy 1 đám đi đến tầm 6-7 đứa, thì ra là đội chế xóm đi chơi về, thấy con Linh, thằng Tuân la om lên : – Ôi Linh, linh của tớ đây sao, ôi trời ơi, mặc đồ đẹp thế, tớ xin lỗi, tớ đi chơi về muộn quá, làm cậu chờ, thôi bọn mình đi chơi luôn đi.
Trong bọn chỉ có tôi với thằng Tuân, Toàn là cung lớp nên biết Linh, còn bọn kia không quen, chúng nó nhìn như Linh như chó sói nhìn cừu non vấy, mắt cứ hau hau, tôi bật cười, Linh thôi khóc, nó nhìn thằng Tuân, nó bíu môi :
” – thôi đi, tớ đi mách cái Hương thì đừng có mà trách, đồ dê xồm. Thằng Tuân há mồm, á khẩu luôn, thằng Toàn đc thế nó lon ton : – cái thằng Tuân chỉ đc cái ăn dưa bở, có bồ rồi con dê, chả bù cho tớ hiền lành chất phát, thôi tao đi chơi đây, tạm biệt tụi mày nhé, cám ơn ku Sơn đã nói chuyện vơi Linh để giữ chân cô ấy nhé, tụi mình đi chơi nha Linh.
Con linh nhìn thằng Toàn, mắt nó tròn xoe, mồm há ra : – ớ nói hay nhỉ, tớ đến chờ ấy lúc nào, tớ đến nhà Sơn chơi mà.
” – Ơ trời ơi, thế cậu không biết là thằng Sơn có bồ rồi, bồ nó xinh lắm đó, mới bữa trc vừa thấy nó lai bồ nó lượn khắp thành phố ah – Thằng Tuân chen chân
” – Thì tớ là bạn Sơn, tớ không đc đến chơi ah – nó bĩu môi ngay, hung hăng đáp trả, tính đanh đã đã trở lại với nó.
“- Đến chơi thì cần j mặc đồ đẹp vậy, mắt nó như mắt trâu, có biết nhìn đâu, mặc vào phí đi
” – mắt cậu mới là mắt trâu ý, còn nói nữa là đừng trách, đang tức đây.
” – Tức cái j, thôi dù gì đã đến đây, để tớ lai đi vài vòng nào, cho đỡ tức – thằng tuân cười cười
” – không, tớ không thik đi với cậu, tớ đến rủ Sơn đi có chút việc.
Tôi nhìn mà cứ thấy buồn cười, thằng Tuân và con Linh gặp nhau, như lửa gặp nước, cãi nhau không biết đến khi nào, thằng Tuân tính hay bốc phét, con Linh lại là đứa đanh đá, Linh xoay ng nói với tôi : – Đi thôi Sơn, đi với tớ 1 chút
Tôi ậm ờ, nhìn lũ con trai đứng xung quang, mắt thằng nào thằng đây hau háu, hết nhìn chân lại nhìn ngực nó, nó mặc cái váy nên hở hơi bị nhiều, chân trắng, dài, ngực nở, tròn và trắng, lộ ra nửa trên do thiết kề của cái váy, đôi vai trần mịn màng, không 1 nốt ruồi đang phơi phơi ra, chắc bọn kia hận là không đc lên tụt cái váy của nó xuống thôi. Tôi thầm than, thôi cứu nguy cho nó vậy, nó đã mở lời, chả lẽ tôi từ chối trước đám con trai, lại với công việc chuẩn bị xong rồi, cũng chả còn j phải lo lắng nữa, tôi lên xe, nó cười với tôi, lùi lại đằng sau, tay để lên 2 vai tôi, quay sang lè lưỡi với bọn thằng Tuân, Toàn, mặt ra vẻ là trêu ngươi 2 đứa nó.
” – Sơn, cậu vẫn giận tớ lắm sao – Nó gục đầu lên lưng tôi hỏi nhỏ, gió đường mát mẻ làm tôi khoan khoái đầu óc, cũng không muốn trêu nó nữa, tôi bảo nó : – không, tớ mua đc món khác rồi, nhưng cậu làm thế là không đc, cậu làm vậy thì lần sau sao tơ giám mời cậu đi nữa.
Nó reo lên, rất vui, nó bảo : – không, sẽ không có lần sau đâu, tớ thề đấy, tại lần này tớ thích cái váy quá nên mới thế thôi.
” – uhm, nếu cậu đã nói thế thì đc rồi, tớ không giận cậu nữa
” – tớ biết cậu ko giận tớ lâu mà, nhưng mà cậu đã mua quà j cho chị ấy vậy
” – không nói đc, bí mât.
” – xì, không nói thì thôi, không thèm biết – nó cười tười- đi, đi uống nước, tớ khao cậu nhé, coi như tớ xin lỗi cậu, oke không.
“- Thì đi , mấy khi có ng trả tiền – tôi
Yêu chị hàng xóm
2.8 (
48) votes
15/09/2017 says:
<3 cảm ơn bạn vì 1 câu chuyện. mình rất thích <3