cặp đùi khiêu khích, tay ôm ghì cái gối trc ngực, cố che đi thứ mà đáng nhẽ ra là nhiệm vụ của cái áo, chị cúi gằm mặt xuống, lạnh lùng bảo :
” – em đi ra cổng trc đi, đợi chút chị mở cổng cho mà về. ”
Chị nói như không có cảm xúc j, xem những j mới sảy ra như chưa hề có. Mặt tôi ngây ngốc, chỉ còn biết tự trách mình, trách mình sao quá ngu, hàng ngày ăn cơm mà lớn chứ có ăn cám đâu mà ngu như heo thế, tôi biết giờ có giải thích j cũng đều làm chị buồn thêm, tôi chán nản, chán nản cực độ, tôi hận chính mình,biết chị có gia đình còn nói 1 câu ngu hơn cả thằng ngu nhất quả đất, tôi buồn thảm, lặng lẽ nhìn chị chờ mong sự tha thứ, không có động tĩnh j, tôi biết tôi đã không đc tha thứ, tôi ngồi dậy, đầu óc tôi quay cuồng, cũng không biết phải nói j bây h cả, nói j cũng vô ích, cuối cùng tôi đứng lên quay đầu lại hít 1 hơi sâu và nói :
“- em biết em đã lỡ lời, lời nói ko thể rút lại đc mặc dù em không có ý j cả, em biết mình phải làm j rồi. ”
Không đợi chị trả lời, mà tôi biết, h chị chả muốn nói j với tôi nữa, tôi đi nhanh ra cổng, sống mũi cay cay, tôi buồn, rất buồn, tôi không phải buồn vì chị từ trối đang lúc hưng phấn, mà tôi buồn vì đã lỡ xúc phạm chị, xúc phạm vào thứ cấm kỵ nhất, nó sẽ khiến chị buồn thế nào, không đợi chị ra mở cổng, tôi vọt qua tường, đứng ngoài bờ tường rào rồi, tôi đứng im như thế bên ngoài, lặng im nhìn vào trong , mọi thứ im lìm, tôi cất bước, đầu trống rỗng, tôi đến trước cửa cổng nhà mình, ngồi bệt xuống, lặng lẽ thở dài. Đêm nay, tôi sẽ ở ngoài,tự trừng phạt chính mình, tôi lặng lẽ ngẩng đầu lên bầu trời đêm đầy sao, mà chả biết đang nhìn j nữa, tôi đang nghĩ đến chị, nghĩ đến chúng tui vui vẻ biết bao , lúc tôi và chị đùa nghịch trong phòng tôi, buổi tối thứ 7 ăn kem nhớ đời , cảnh chị khóc trên bờ vai tôi, rồi lại cảnh chị ôm chặt tôi vi vu trên con đường, thời gian ít mà nhiều kỷ niệm,để rồi tối nay làm chị thất vọng như thế, tôi đúng là 1 thằng khốn nạn, 1 thằng dở hơi , chợt như nhớ đến cái j đó, tôi lắc đầu, cười mỉm , tự trấn an tinh thần 1 chút .
Phố xá vốn đang chìm trong giấc ngủ, màn đêm yên tĩnh, tự nhiên có vang lên 1 tiếng hô lớn : TÔI LÀ THẰNG DỞ HƠI …..TÔI LÀ THẰNG DỞ HƠI ….. TÔI LÀ THẰNG DỞ HƠI …..
Cũng may, con phố đang ngủ yên, nếu bình thường tự nhiên có 1 thằng thần kinh la to lên phá giấc ngủ chắc có ng lao ra ban công mà chửi cho thối mặt, nhưng mà tiếng la lên đó lại tự chửi nó là đồ dở hơi rôi, ra chửi thêm cũng vô ích, thôi kệ cha thằng dở hơi, ngủ tiếp, cả phố vẫn im lặng như tờ, không 1 động tĩnh, màn đêm âm u lạnh lẽo, tôi mặc có 1 manh áo, từng cơn gió thôi qua ng, lanh dựng cả tóc gáy, mặc kệ đi, đáng bị như thế.
Hít 1 hơi thật sâu sau khi la toáng lên, tôi cười cười, đầu óc như bớt ưu phiền hơn, tôi lại ngồi xuống trc cổng nhà, tựa lưng vào cái hàng rào, lấy DT ra, tôi tính đọc lại những tin nhắn của chị cho tôi cho đỡ nhớ chị, thì tiếng chuồng tin nhắn kêu lên, tôi giật mình, là tin nhắn của chị, tôi mở ra đoc :
“Dở hơi ah, đang đêm không ngủ đi lại la âm lên, không cho ng khác ngủ ah, đi ngủ đi, muộn rôi” – có vẻ vẫn đang giận tôi lắm, tôi thở dài, nhắn tin lại : ” lúc nãy ăn kem thua, nên em phải giữ đúng lời hứa thôi, em không muốn ngủ”
TiT tít : “Sao lại không ngủ, em đang ở đâu vậy”
“Em đang ngồi trước cổng nhà, em không biết phải đi đâu cả”
TiT Tit : “Sao không đến nhà bạn mà ngủ đi, ngoài trời đêm rồi, lạnh lắm, đừng làm chị bực thêm” – giọng cứ giả bộ đang giận, nhưng tôi biết đã quan tâm tôi rồi, lòng như nhẹ bớt.
“Em không muốn, em biết chị không muốn nghe em xin lỗi, em không biết phải làm j cả”
TiT Tít : ” thằng dở hơi kia, không nghe lời chị ah, đến nhà bạn ngủ nhanh lên”
“Không thích”, tôi nhắn tin cụt lủn rồi tắt máy luôn, đút vào túi, chờ 1 chuyện có thể làm tôi vui vẻ sắp diễn ra.
Tiếng mở cổng khe khẽ, “tới rồi tới rồi,cá lớn cắn câu rồi” tôi tự mãn, mỉm cười đắc ý, chiêu bài này, làm sao mà thua đc, cứ phải nói là bất bại trong tán gái,ng ta nói gái nào mà gái chẳng ghen nhưng mà cũng rất biết quan tâm đó, nghe mình chịu khổ là không nằm yên đc đâu.
Bóng chị lò dò đi ra, chị đã thay bộ đồ ngủ, đang co do, 2 tay ôm bả vai, chậm chậm tiến về phía tôi. Tôi biết chị đã khuất phục rồi, tôi đứng lên, phủi phủi quần áo, chị đến sát bên tôi, đứng im, ngẩng mặt lên nhìn tôi.
———————————
Bạn đang đọc truyện tại wapsite giaitri321.pro. Chúc bạn có những giây phút vui vẻ.
giaitri321.pro – Thế giới đích thực trên di động.
———————————
Chị cứ thế , trong màn đêm, ánh đèn đường lờ mờ như không soi tỏ khuôn mặt nhỏ bé đáng yêu, đôi mắt đen sâu thẳm đang nhìn tôi, lông mày nhíu lại, tiếng chị hít thở hầm hập, như kiểu tức tối (khác hoàn toàn với kiểu sướng ahf nha, đừng hiểu nhầm ) cái miệng cứ như muốn nói j rồi lại thôi. Làn gió đêm lạnh lẽo khẽ thổi qua, làn tóc rối bay bay trước khuôn mặt đó, chị cũng chẳng thèm vuốt, chăm chăm nhìn tôi, tiếng quần áo bay phần phật, ôm lấy thân hình nhỏ bé, bộ quần áo ngủ màu hồng bị gió thối dính sát lên ng như tô lên những đường cong quyến rũ không thể che dấu của chị, tôi đứng im, lặng lẽ nhìn lại chị, tôi cố nhìn thật sâu vào đôi mắt đen sâu thẳm đó, đôi mắt đen mọi khi vui vẻ, ấm áp với tôi sao hôm nay nó khác quá, nó lạnh lẽo, như vô hồn, sống mũi tôi cay cay, tôi không nói j cả, mặc cho cái lạnh thổi tê tái, run cả ng.
Cốp – “- Muốn chết ah ?” – chị gõ lên trán tôi , khuôn mặt lạnh lùng: – đi vào nhà ngủ đi, muộn cũng phải gọi bố mẹ dậy, không ốm lại kêu . Tôi lắc đầu : – Kệ đi, ốm rồi thì sao chứ, uống thuốc chẳng phải là sẽ khỏi sao .
“- Có phải em thấy làm chị tức như thế chưa đủ đúng không, muốn chị tức thêm nữa hả ” – Chị giận thạt sự, thở hầm hập, tiếng hít thở rất sâu như rất tức tối. “chị giận, chị vẫn giận tôi nhiều như vậy sao” tôi cười khổ,
Chị vẫn đứng đó, cả ng lặng im, 2 vai khẽ run rẩy. Tôi nhìn 1 lượt đường phố, phố xa văng tanh, tôi cười thảm lắm “cá vẫn chưa cắn câu, xem ra không ăn thua rồi phải làm quá lên thôi” rồi lẩm bẩm : không có ôtô thì thôi, đành phải tự làm thôi – rôi đưa tay lành lên đám bùm bụm lên cái vai đau, cái vai vốn đã bớt nhức, h tôi lại đấm mạnh, bả vai giật giật, lan lên tận óc, nhức không tả đc, cắn răng tôi không kêu 1 tiếng, “cố chờ cá cắn câu, phải chịu khổ, phải thế này thì mới may ra …. ” còn đang suy nghĩ chưa hết đã thấy chị lao ra, vung nắm tay nhỏ bé, đấm vào cánh tay đang đấm lên bả vai, chị nói trong tiếng nấc nhẹ : – cái thằng thần kinh kia, công chị bôi thuốc cho em, h lại làm như vậy là muốn thế nào hả, cái thằng dở hơi này.
Tiền tuyến thông báo hoàn toàn thắng lợi, cá lớn đã cắn câu rồi, lòng tôi trào lên niềm vui, cố sống cố chết, cắn răng cắn lợi , mje kiếp, đâu khôn tả đc, ôm chặt lưng chị, áp vào ng, 2 bàn tay chị cựa quạy trong ngực tôi, có vẻ chống cự, nhưng mà như du kích Irac đánh nhau với Liên quân, làm sao mà thắng đc, rồi không giãy nữa, chị lặng im, gục đầu vào vai tôi thở nhè nhẹ.
Tôi ghé sát vào vành tai chi, thì thầm : em xin lỗi, em biết lỗi rồi, chị tha lỗi cho em nhé. Chị vẫn lặng im, không nói j cả, tôi biết chị thế là xuôi rồi, hé hé, tôi ngắm mắt lại, thơm lên mái tóc , mùi thơm nhẹ nhẹ lan tỏa trong cánh mũi, 2 bàn tay thôi không nghịch ngợm, đang siết chặt lưng chị, cảm nhận sự ấm áp từ chị.
Một lát sau, chị thở dài 1 cái rồi nhẹ bảo : – đi vào nhà, chị lại bôi thuốc cho. Rồi chị quay lưng đi thẳng vào nhà.
Tôi cười nhẹ nhẹ. Lại ngó ngó 1 lượt, con phố vẫn yên ả, không có tiếng ng, như vẫn đang yên ngủ, tôi lò dò đến nhà chị, chị đang đứng ở cổng chờ tôi, tôi khẽ đẩy cửa, lách vào, chị khóa cửa cổng lại, rồi kéo tay tôi đi nhanh vào nhà, tôi ấm áp cầm bàn tay đó, bàn tay đó như đã tha thứ cho tôi, thôi không giận nữa, đang mềm mại nắm lấy tay tôi.
Vào phòng, chị chỉ tay vào nhà tắm : em đi tắm đi, cả ng j mà hôi rình ý, chị lấy quần áo anh Hùng cho mà mặc. ” á ah’, thanh thủ ôm mình hít thở rồi còn chê hôi á, phải đánh vào mông mới đc”, “Xí, quần áo lão Hùng, tôi thèm vào mà mặc” tôi nói luôn : – không cần, em chỉ lau ng thôi, em không thik mặc đồ ng khác, dù sao tý cũng phải cởi trần xoa thuốc mà. Rồi không đợi chị nói, tôi đi thẳng vào nhà tắm, vừa đi vừa cởi áo, vào đến phòng tắm, tôi soi mình vào gương, cái vai lại u lên 1 cục, đỏ lừng lên, thôi thầm cười khổ, nhưng nghĩ tại cái mồm làm khổ cái vai, nên thôi, hài, mọi ng Cm chê tôi lúc đó nói ngu, nhưng mà lúc đó tôi đố các bạn lúc đó mà biết đc mình đang suy nghĩ j, lúc đó đang chìm trong khoác lạc, chả biết j trong đầu đâu, lời nói hay j j đó, toàn là phản xạ + bản năng thôi, không nghĩ sâu xa đc đâu, Tôi sối vòi nước vào bồn rửa mặt, ngầm đầu vào cho dịu bớt mùi mồ hôi và bụi bẩn, khẽ ngẩng lên vuốt nước trên mặt, vơ lấy cái khăn, vắt nước rồi xoa khắp ng, nói thật chứ tối nay lúc rủ chị đi chơi, tôi chuẩn bị kỹ lắm rồi, tắm sạch sẽ, xịt cả
Yêu chị hàng xóm
2.8 (
48) votes
15/09/2017 says:
<3 cảm ơn bạn vì 1 câu chuyện. mình rất thích <3