Chương 14:
Nguyên lai là Lệnh Hồ Xung tự cảm thấy võ công tu luyện đã có chút thành tựu, hơn nữa phu thê Nhạc bất Quần lại không có mặt, mà Nhạc Phong thì mỗi ngày chỉ biết cắm đầu luyện võ, cả Hoa Sơn ngoại trừ tiểu Linh San cái gì cũng không biết thì còn chính hắn là người có tiếng nói cao nhất, mặc dù có một số đệ tử thân thủ bất phàm, có kinh nghiêm nhưng ngặt nỗi thân phận là ngoại môn đệ tử, ai lại dám chống đối hắn.
Càng thêm tai hại là hắn tự cho rằng mình bây giờ đã trở thành người trong giang hồ, nội tâm không khỏi có suy nghĩ đi hành hiệp trượng nghĩa, thế là mỗi ngày trừ lúc luyện võ ra, Lệnh Hồ Xung bèn dẫn theo tiểu Linh San cùng một số ngoại môn đệ tử Hoa Sơn xuống núi bênh vực kẻ yếu.
Kỳ thật nói cho rõ ra cũng là đánh đập một vài tên giang hồ cò con, tiểu tốt, bởi vì huyện Hoa Âm có phái Hoa Sơn tồn tại, xung quanh huyện cũng không có thế lực nào dám ngóc đầu, đôi khi có chút nhân sĩ võ lâm ghé qua, cũng vì nể mặt mũi phái Hoa Sơn mà không dám gây chuyện thị phi.
Ngày hôm nay, như thường lệ, Lệnh Hồ Xung vốn đang ở trong huyện Hoa Âm uống rượu lấy làm đắc chí, đột nhiên nghe người ta nói dạo này phụ cận Hoa Âm huyện xuất hiện Hắc Hổ sơn tặc hay hiếp đáp nam nữ, cướp của ban ngày, phá làng phá xóm. Lệnh Hồ Xung nhiệt huyết sôi sục, liền đem người theo chuẩn bị giáo huấn cho đám sơn tặc này một trận, ai ngờ đâu lần này lại là đá phải thiết bản.
Mới bắt đầu, hắn còn nhờ vào mấy chiêu công phu mèo cào nhẹ nhàng đá bay mấy tên lâu la nhải nhép, đến khi đụng phải Hắc Hổ đâu lĩnh, chưa được ba chiêu bèn đánh cho tất cả đệ tử Hoa Sơn chạy có cờ, ngay cả Nhạc Linh San cũng hôn mê bất tỉnh.
Lệnh Hồ Xung chật vật trốn về Hoa Sơn, trong lòng vô cùng buồn bực, cùng sợ hãi, âm thầm hối hận vì đã không nghe Nhạc Phong cảnh báo, liều lĩnh xuống Hoa Sơn. Lúc này, nghe thấy Nhạc Phong hỏi liền thành thật kể rõ đầu đuôi mọi chuyện.
“Sư đệ, lần này ngươi nhất định phải thay ta báo thù. Bọn hắn rõ ràng thừa lúc sư phụ đi khỏi, không nể mặt phái Hoa Sơn chuyên môn đến Hoa Âm huyện gây chuyện.” Lệnh Hồ Xung lên tiếng nó,i trên khuôn mặt tràn đầy sự không cam lòng, trong suy nghĩ của hắn, võ công của Nhạc Phong so với hắn cao hơn rất nhiều, chỉ cần Nhạc Phong ra tay, tất cả sỉ nhục sẽ được rửa sạch.
Nhạc Phong nghe Lệnh Hồ Xung nói xong, trong nội tâm không khỏi bùng phát lửa giận, chuyện đến nước này rồi mà cái tên Lệnh Hồ trùng này chẳng những còn muốn đi gây chuyện, lại còn muốn kéo hắn vào theo.
Nhạc Phong gắt gao nhìn chằm chằm vào Lênh Hộ Xung, trong mắt bùng lên lửa giận, chỉ thiếu nước bóp chết hắn, mở miệng nói:” Từ giờ trở đi, ngươi không được rời khỏi Hoa Sơn nửa bước, cùng với những ngoại môn đệ tử thường ngày hay đi cùng ngươi hảo hảo đợi sư phụ trở về trách phạt.”
Lệnh Hồ Xung không khỏi cả kinh, vốn hắn xuống núi gây chuyện, cũng là do Nhạc Phong lúc đầu không có phản đố, ngăn cấm, không nghĩ tới Nhạc Phong lại tức giận như thế, lời định thốt ra cũng nuốt trở lại, im lặng mà lui xuống. Mãi đến khi bóng dáng Lệnh Hồ Xung biến mất, lửa giận trong lòng Nhạc Phong cũng không có giảm bớt, càng cháy càng to càng nghĩ cảng tức.
Đúng như Lệnh Hồ Xung nói, những kẻ này là thừa dịp Nhạc Bất Quần đi vắng, cố ý đến Hoa Sơn gây chuyện, nếu là bình thường sơn tặc làm sao có thể là đối thù của những ngoại môn đệ tử. Căn cứ lời Lênh Hồ Xung kể lại, người có thể ra tay đả thương bọn hắn, nhất định là cao thủ.
Bọn hắn giả danh sơn tặc đến Hoa Âm huyện gây chuyện nhất định là vì dò xét phái Hoa Sơn hư thực, xem phái Hoa Sơn như thế nào ứng đối việc này cho nên mới dám cố ý đả thương Lệnh Hồ Xung cùng Nhạc Linh San, nếu thật sự là địch nhân làm sao có thể dễ dàng thả hai người bọn hắn trở về.
Hắn mặc dù bực mình Lệnh Hồ Xung hành động lỗ mãng, một mình mang theo người xuống núi, dẫn đến Nhạc Linh San bị thương, nhưng càng thêm căm hận chính là đám sơn tặc đã đả thương Nhạc Linh San, nhưng về bản chất hắn hối hận vì chưa chăm sóc Linh San thật tốt.
Đi tới đời này, Nhạc Phong tuy nói là có nhiều hơn một chút người thân, nhưng cho dù là Nhạc Bất Quần, hay là Ninh Trung Tắc, hắn đều khó có thể triệt để tiếp nhận bởi vì ký ức đối với cha mẹ kiếp trước .. . chỉ có đối với Nhạc Linh San, hắn thật sự coi như người thân, trở thành muội muội duy nhất của mình. Hơn nữa, hắn nhìn Linh San là từ nhỏ lớn lên, cảm tình không thể không sâu. Ngày thường hắn đối với muội muội của mình có thể nói là thương yêu vạn phần, Nhạc Linh San chỉ cần có hơi chút một điểm ủy khuất , hắn đều muốn đau lòng nửa ngày. Bất quá để tu luyện võ công thuận lợi cũng đành phải giao Nhạc Linh San cho Lệnh Hồ Xung mới được 13 tuổi trông coi.
Lúc này, Nhạc Linh San bị thương, tự nhiên khiến trong nội tâm Nhạc Phong sinh ra khổng lồ hối hận cùng tức tối. nếu như là chính mình duy nhất thân nhân đều bảo vệ không tốt, vậy hắn ngày sau còn có cái gì tư cách bảo toàn phái Hoa Sơn, chứ đừng nói gì tư cách tiếu ngạo giang hồ ?
Nếu như là muội muội duy nhất của mình bị thương, hắn có thể bỏ mặc, không báo thù, vậy cho dù hắn có võ nghệ cao thâm , luyện thành đệ nhất thiên hạ võ công lại có cái gì công dụng?
Nếu thật sự là như thế, học võ có cái gì công dụng? luyện công có cái gì công dụng? còn sống lại có cái gì công dụng?
Bỗng dưng, Nhạc Phong cảm thấy nội tâm của mình dao động một trận , không khỏi cả kinh.
Nội công tu luyện về sau, cũng chính là bắt đầu đả thông tám mạch, mỗi một bước đều hết sức hung hiểm. cho nên ngoại trừ cố gắng tu luyện bên ngoài cho tốt, tâm cảnh phải vững vàng, nếu không một khi sinh ra tâm ma, tại lúc luyện công cực dễ dàng bị nhiễu loạn, dẫn đến hậu quả tẩu hỏa nhập ma. Đến khi đó, nhẹ thì võ công mất hết, nặng thì thụ trọng thương, nặng nữa thì có nguy hiểm tính mạng .
Mà cái gọi là tâm ma, thật sự là giống như huyền huyễn tiểu thuyết, một loại giống với linh hồn bên trong, trên thực tế chính là giấu ở chỗ sâu nhất nơi đáy lòng thể hiện qua nét mặt cảm xúc. tâm ma có thể là ghét, hận, thù, yêu, cũng có thể là dục vọng, còn có có khả năng là đối với một ít chuyện tình hối hận. nhưng bất luận như thế nào, tâm ma luôn sẽ đối với tu luyện sinh ảnh hưởng không tốt.
Mà xảy ra việc Nhạc Linh San bị thương, chẳng những khiến Nhạc Phong sinh ra ngập trời oán hận, đồng thời cũng vạch trần chuyện tình chôn giấu trong lòng hắn đã lâu —— chính mình xuyên việt là sự thực, còn có dục vọng tiếu ngạo giang hồ. Nói cách khác, lúc này Nhạc Phong, có thể nói là trong nội tâm đã sinh ra tâm ma.
Nếu như là sự việc này xử lý không tốt, hắn vì vậy mà sinh ra áy náy, trong tu luyện võ công chắc sẽ đã bị ảnh hưởng, thậm chí dù là cũng có thể đụng phải nguy hiểm. trên lí trí, hắn biết chính mình phải nhẫn nại, đợi cho phu thê Nhạc Bất Quần trở về xử lý, nhưng hiện tại hắn không thể kiềm chế ý tưởng báo thù.
Có cừu oán không báo không phải là quân tử, cuộc đời con người, liền nên khoái ý ân cừu. mặc dù lúc này Hoa Sơn tình hình an nguy khẩn yếu, mặc dù phu thê Nhạc Bất Quần từng cảnh báo không nên dễ dàng xuống núi, nhưng lúc này Nhạc Phong chỉ có hai chữ ” báo thù” trong trí óc.
Nghĩ đến tận đây, Nhạc Phong trong mắt hàn mang bắn ra, việc này quyết không thể như thế cho qua. bất luận như thế nào, hắn đều muốn đòi một cái công đạo.
Xuyên Việt Tiếu Ngạo Giang Hồ
3.3 (
15) votes