Chương 12:
” Ca ca, mẹ đi đâu rồi, thế nào lại không thấy ?” thanh âm non nớt của Nhạc Linh San lại một lần nữa vang lên.
Từ ba ngày trước, sau khi phu thê Nhạc Bất Quần rời khỏi Hoa Sơn, Nhạc Linh San đã hỏi cái vấn đề này không biết bao nhiêu lần, chỉ là bất luận Nhạc Phong nói cái gì, Nhạc Linh San vẫn theo đó truy hỏi không ngừng.
Nhạc Phong tuy nói yêu thích tiểu hài tử, nhưng nếu không phải là lúc bản thân cao hứng sẽ không cùng tiểu hài tử chơi đùa. Dù sao, kiếp trước hắn mặc dù đã sống đến hơn hai mươi tuổi, nhưng chung quy còn chưa có thành thân, càng đừng nói là có tiểu hài tử , hoàn toàn liền không có trải qua cái kinh nghiệm trông trẻ này. May mắn còn có Lệnh Hồ Xung ở bên cạnh giúp đỡ, nếu không thật muốn triệt để nhức đầu. Hơn nữa trên Hoa Sơn, mọi công việc tạp vụ đều có những ngoại môn đệ tử chuyên môn đến xử lý, chân chính có thể để hắn quan tâm vốn cũng không có gì nhiều, nhưng cho dù vậy đem so sánh với ngày xưa, cuộc sống luyện công, tu luyện kiếm pháp là muốn kém hơn rất nhiều.
” Linh San, không cần quậy nữa , cha mẹ qua mấy ngày nữa liền sẽ trở về.” Nhạc Phong trên khuôn mặt lộ ra vẻ khó xử , Nhạc Linh San cứ theo quấn lấy hắn không tha, đành phải hướng Lệnh Hồ Xung lộ ra ánh mắt xin giúp đỡ .
Lúc này, Lệnh Hồ Xung đang đứng tấn, cho dù có hoàn toàn chứng kiến Nhạc Phong bất đắc dĩ quăng lại đây ánh mắt, theo đó giả vờ thể hiện quyết tâm tập trung cố gắng luyện tập công phu thổ nạp.
Nhạc Phong không còn chọn lựa đành lắc đầu, đem Nhạc Linh San ôm vào trong lòng, miễn cho nàng khóc quấy lên.
” sư đệ, ngươi nói sư phụ bọn hắn đem chúng ta bỏ lại Hoa Sơn, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ Lệnh Hồ Xung đột nhiên lên tiếng hỏi,hắn trước kia vốn từng lăn lôn trong giang hồ,nên về mặt tâm lý là thành thục hơn rất nhiều.
Nhạc Phong lông mày nhíu lại,không phản đối Lệnh Hồ Xung xưng hô vơi mình một tiếng sư đệ,mở miệng nói:”ngươi có ý gì?cứ việc thẳng thắng nói ra?”
Lệnh Hồ Xung cười cười nói:”ý của ta là,Hoa Sơn phái truyền thừa trăm năm, sư phụ bọn hắn yên tâm rời đi như vậy,hẳn là trên núi có cao nhân tiền bối toạ trấn”.
Nhạc Phong trong lòng không khỏi đánh động, nhớ tới lời Ninh Trung Tắc dặn dò trước khi rời đi: “Phong nhi cho dù có xảy ra bất cứ chuyện gì cũng không được rời đi,nơi đây tuyệt đối an toàn, không có kẻ nào dám tìm đến gây chuyện”, đây là ý chỉ Hoa Sơn có cao thủ tiền bối toạ trấn hay chính là nói có sự hiện diện của Phong Thanh Dương?
Hơn nữa so sánh thực lực Hoa Sơn bây giờ mà nói, các chi Ngũ Nhạc kiếm phái khác xa xa không bằng, thanh danh chỉ dưới Tung Sơn phái, sẽ không có kẻ nào dám đến vuốt râu hùm.
Còn nhớ hồi đó phái Tung Sơn vì muốn đối phó phái Hoa Sơn, tranh chức trưởng môn cũng không dám ra mặt đối kháng, chỉ có thể tìm người khác trong tông môn đến tranh giành, từ đó có thể đoán được thực lực phái Hoa Sơn lúc ấy như thế nào.
Chỉ đên khi kiếm tông tìm tới, phu thê Nhạc Bất Quần liền quyết đoán rời núi, bỏ lại phái Hoa Sơn tram năm cơ nghiệp chứng tỏ bọn hắn thừa biết rõ sự tồn tại của Phong Thanh Dương cái này lão rùa đen bất tử.
Nếu là như vậy, khi đó trong tiểu thuyết Lệnh Hồ Xung học được Độc Cô Cửu Kiếm đánh bại mấy tên nháo sự, thì cho dù có chọc mù mắt, Nhạc Bất Quần cũng biết là Phong Thanh Dương, chỉ sợ là cố ý đuổi Lệnh Hồ Xung ra khỏi Hoa Sơn.
” sư đệ, sư đệ, ngươi nói ta Hoa Sơn thực sự là có hay không cao thủ?” liền lúc này, tiếng nói của Lệnh Hồ Xung lại vang lên.
Nhạc Phong liếc hắn thật sâu một cái, nhưng không có trả lời, nơi này đã có Phong Thanh Dương cho dù bất luận kẻ nào cũng không dám trèo lên Hoa Sơn nhe răng cười.
“Quả thật! nhà có một lão rùa đen đánh không chết cũng không tệ…!” Nhạc Phong rốt cục yên tâm tập trung luyên tập võ công, về phần Nhạc Linh San……….Nhạc Phong ánh mắt sáng lên nhìn về phía Lệnh Hồ Xung, trên khuôn mặt xác chết lộ ra vài phần tươi cười khiến người kinh hãi, lần đầu tiên dùng lời nịnh hót hướng Lệnh Hồ Xung nói: “Đại sư huynh giúp ta một việc, sau này cái gì cũng dễ thương lượng”
Lệnh Hồ Xung nhãn tình sáng lên, lên tiếng nói: ” đi, ai bảo ta là sư huynh của ngươi, bất quá cái này sự kiện….”
” Sư phụ bọn hắn khi về đến Hoa Sơn còn một thời gian rất dài,Linh San, liền giao cho ngươi chiếu cố, chỉ cần ngươi đem hắn lăn lộn giang hồ cho tốt, điều kiện gì ta cũng thông qua”
Lệnh Hồ Xung nghe Nhạc Phong đem Linh San giao cho hắn,vốn định cự tuyệt nhưng nghĩ đến điều kiện kia lại không đành lòng, Nhạc Phong là một người nói được làm được, nhưng nếu làm cho hắn tức giận thì thê thảm rồi……hơn nữa trước lúc sư phụ rời đi lại bảo hắn cái gì cũng phải nghe Nhạc Phong, khiến hắn không có can đảm cự tuyệt.
trầm ngâm rất lâu, Lệnh Hồ Xung lên tiếng: ” Bất quá từ nay trở đi ngươi phải gọi ta bằng sư huynh?”
“Không được, thay điều kiện khác đi,cái này ta không đồng ý”, Nhạc Phong nói.
“Vậy bớt cho ta mỗi ngày một tiếng thời gian đứng tấn cũng được….” Lệnh Hồ Xung lại lên tếng.
Nhạc Phong vẫn lắc đầu, thời gian đứng tấn là quy cũ bắt buộc ai cũng phải tuân thủ, huống chi là đệ tử nội môn, ngay cả hắn ban đầu vì muốn sinh ra nội lực cũng là đứng tấn sáu bảy tiếng chuyện thường.
Thấy vậy, Lệnh Hồ ý nghĩ xoay chuyển:” vậy ngươi trước dạy ta vài chiêu kiếm pháp, đứng tấn thật sự quá nhàm chán”
Nhạc Phong như cũ vẫn không đồng ý, Hoa Sơn môn quy trước sinh nội lực sau luyện kiếm pháp không dễ dàng thay đổi, không thể vì kiếm pháp mà sao nhãng tu tập nội lực.
” như vậy không được, vậy cũng không được, vậy ngươi nói, ngươi rốt cuộc có thể cho ta cái gì chỗ tốt.” Lệnh Hồ Xung rốt cục không chiu nổi lên tiếng.
Nhạc Phong cười nói:”Trong kho có trên trăm bình rựơu ngon đã ngoài trăm năm, ngươi nêu trông coi Linh San thật tốt, hai ngày có thể có một bình.”
Lệnh Hồ Xung nghe thấy không khỏi nuốt nước bọt, Nhạc Phong một bên buồn cười, sâu rượu giống tiểu thuyết y chang, liền nói” Môn quy đệ tử tu luyện chưa đủ 3 năm, không cho phép uống rượu, ngươi tự cân nhắc”
Lệnh Hồ Xung cắn răng nói:” tốt, thành giao, ngươi nhớ kỹ những gì vừa nói”
Mà lúc này tiểu cô nương mới năm tuổi, một mực im lặng tròn mắt nhìn hai người không biết từ lúc nào đã bị Nhạc Phong bán mất cho sâu ruợu.
Xuyên Việt Tiếu Ngạo Giang Hồ
3.3 (
15) votes