Văn Long bơi sâu vào động san hô, nép người vào thành vách lổm chổm. Chàng cẩn thận tránh không cho ống bình dưỡng khí đụng phải mấy cạnh đá ngầm sắt bén, chờ đợi trong bóng tối. Những đàn cá màu tươi rực bơi xuyên nước trong xanh, nước càng xanh sáng hơn khi lên gần đến mặt nước.
Một người bơi lội khác xuất hiện vòng quanh xác chiếc tàu hàm không mẫu hạm Mỹ thời đệ nhị thế chiến bị chìm, xác tàu khảm san hô dày. Người bơi lội đó di chuyển từ từ, dè dặt, súng xiên cá sẵn sàng, mắt dò tìm sau lớp kính mặt nạ.
Hắn vừa bơi qua cửa khẩu u minh của cái động san hô nhỏ thì xoay một vòng rồi vụt lao tới, súng xiên chỉa thẳng ra.
Long chờ đến giây chót mới bún mạnh khỏi tảng đá ngầm, đâm bổ xuống bên dưới kẻ đang lao tới.
Mém ! Người bơi lội đó thu người dẻo dai thoát khỏi bị chộp. Hắn chụp được một chân của Long kéo. Chàng cũng không kém, lộn nhào trong nước và lại chộp được eo kẻ công kích. Cứ thế hai bên kẻ chộp, người thoát vật lộn dưới biển sâu.
Cho tới khi kẻ công kích đó nắm được quần đùi của Long và lột phăng xuống.
Kẻ công kích cười toe mặc dù đang ngậm cái khẩu vật dưỡng khí. Nàng đưa tay lên tháo cởi chiếc áo dây thòng lọng để đôi vú trắng hồng thoát ly. Long kéo nàng lên ngang hàng, hai bàn tay úp lên đôi bồng đảo vin lấy chúng. Hai người ôm nhau, mỗi người trần truồng một nửa, mắt họ rạng ngời sau kính plexi mặt nạ lặn. Rồi hai người xoay vài vòng dịu dàng như thể đang luân vũ dưới nước. Nàng ôm lấy chàng đẩy chàng về phía một tảng đá ngầm cho chàng đứng tựa đó. Kéo trễ cái mặt nạ khỏi gương mặt, nàng lặn xuống một chút miệng buông nhả cái khẩu vật dưỡng khí ngậm lấy cái của chàng. Từ từ nuốt vô. Đến lút cán. Ôi cái cảm giác ! Nước mát, cửa khẩu nóng. Cứ chốc nàng phải rời chàng ra ngậm lại cái khẩu vật dưỡng khí, hít một hơi dài, nhả ra, rồi ngậm lại chàng, nút lấy cho tới khi mũi phồng, má hỏm vô. Tóc vàng bồng bềnh lòa xòa trong nước khẽ phơ phẩy như những nhánh rong biển. Còn chàng thì cứng như đá ngầm. Khoảnh khắc thành rất lâu.
Long chỉ tay lên mặt nước ngập nắng và cái bóng con thuyền của họ ra dấu. Nàng gật đầu hiểu ý, mắt long lanh ham muốn. Hai người thâu nhặt chỉnh tề lại mấy thứ lỉnh kỉnh lúc đó nhưng súng xiên, mặt nạ, quần áo để chuẩn bị bơi lên.
Bỗng nhiên biển tối sầm lại. Long ngó lên thì thấy một cái bóng khổng lồ lù lù xuất hiện phủ lên biển nước làm đáy biển gần hai người tối mịt như đêm ba mươi. Hai người vội quay nhìn nhau, nàng cử động mấy ngón tay thật mau nói bằng ngôn ngữ dấu hiệu :
– Cá mập ?
Long trả lời cũng bằng ngôn ngữ dấu hiệu :
– Nếu đúng thì cá mập lớn à nghen.
– Cá voi ?
– Có thể.
– Tốt hơn chắc mình lặn xuống đáy.
Long gật đầu thế là hai người lặn xuống đáy trở lại, núp sau một phiến đá ngầm trong khi cái bóng đen dài phủ dần ngay phía bên trên họ.
Nó không phải là cá mập hay cá voi gì. Nàng ra dấu bảo :
– Tàu ngầm !
– Loại này chưa từng thấy.
Nhỏ hơn, nó hẹp chừng phân nửa nhưng dài gấp đôi những chiếc tàu ngầm hai người được biết. Dọc theo hai bên cũng có hàng kính cửa sổ. Nó di chuyển chậm nhưng thật ra cũng không chậm lắm.
– Như một tiềm thủy đỉnh lặn sâu cho mấy công trình nghiên cứu khoa học anh nhỉ ?
Trông thì cũng giống đó nhưng lớn hơn nhiều và nhanh hơn, Long nghĩ. Chàng hỏi :
– Em có nhận ra nó thuộc loại nào không ?
Nàng lắc đầu không. Chưa từng thấy bao giờ mặc dù nàng phải nói là rất rành về các dụng cụ, “cương liệu” dưới nước. Không rành sao được vì nàng chính là một chỉ huy trưởng hải quân Úc. Nàng tên Siobhan Kidman.
Nhưng đối với Long nàng là Duyên Kidman. Chàng đã méo mó gán cho nàng cái tên Việt cho. . .thi vị, cũng chỉ vì Siobhan có nghĩa là duyên dáng, có duyên đó thôi. Ngoài ra, Duyên tóc vàng, mắt xanh, da trắng ngâm ngâm khỏe mạnh, trông chẳng giống gì Việt Nam cả !
Trong khi Long và Duyên núp mép sau phiến đá ngầm thì chiếc tiềm thủy đỉnh kỳ lạ di chuyển từ từ phía trên hai người bắt đâu ra khơi về hướng đông nam rồi dần mờ dạng. “Thôi lên báo cáo”, hai người ra dấu cho nhau bắt đầu trồi lên.
Năm gã đàn ông xuất hiện từ hướng chiếc tiềm thủy đỉnh đã lẩn mất. Năm gã mặt đồ người nhái đàng hoàng, kính mặt nạ, súng xiên, nhưng không bình dưỡng khí ! Đám người đó bơi nhanh về hướng hai người.
Long và Duyên không đợi lặn bổ xuống đáy trở lại bóng tối những kẽ ngách đá ngầm.
– Nhanh, vào sâu nữa đi em.
Chàng và nàng bơi sâu vào cung mê san hô cạnh nhọn. Vừa kịp tránh một mũi xiên đầu tiên cắm phập vào đá san hô chỉ cách chân Văn Long một phân.
Mũi xiên thứ hai phóng vèo qua, xước một vết sơn bình dưỡng khí của Duyên Kidman, tiếng kim khí chạm nhau vang lên trong nước xanh.
Hai người bơi nhanh hơn quẹo lách các cua san hô. Nhưng Duyên vẫn chậm hơn mũi xiên thứ ba phóng vèo tới, xước đùi nàng chảy máu.
“Vẫn bơi tới em nhé”, Long bảo nàng bằng dấu hiệu trước khi chàng cua qua một cạnh san hô nhô ra rồi nhào lộn xoay ngược lại trong khi nàng vẫn bơi tới.
Gã phục binh dẫn đầu vội đuổi theo cũng cua qua cái cạnh san hô chợt khựng lại khi thấy Văn Long nhưng đã nửa giây quá muộn. Gã lẫy cò. Nhưng đó là tít tắt sau khi cái xiên của Long đã cắm phập vào cổ tên này. Tay gã giựt bắn lên, chiếc xiên bơm bằng khí mạnh bay vèo trên đầu chàng vô hại.
Máu đặc phún ra nước khi gã phục binh lịm đi rồi từ từ nổi lên mặt trên như một xác búp bê phế thải.
Đám phục binh còn lại cũng đã đuổi tới gã phục binh mới tử tốt, Long vội lách bơi theo Duyên Kidman vào những mỏm và chồi san hô nhọn như dao. Bốn gã đuổi kịp theo Long khi chàng bơi vừa khỏi mê cung san hô ra vùng nước trong.
Duyên Kidman “nhặt” gã thứ nhất dùm chàng.
Mũi xiên của người chỉ huy trưởng xuyên khỏi lưng gã phục binh một gang tay làm gã giãy đành đạch và thét không thành tiếng như con cá bị ghim.
Ba gã còn sót vội quay đầu núp lại sau mấy phiến đá ngầm.
Hai người bơi mạnh về hướng chiếc tàu chiến hạm xa xưa bị chìm, lướt qua lớp tường chướng ngại dưới nước được dựng lên bởi quân Nhật để phòng thủ đảo san hô. Lớp tường chướng ngại này gồm có những ống bê tông, những đoạn sắt đường rầy xe lửa và những vòng kẽm gai rối mù.
Ba gã phục binh tái hồi đuổi theo cũng đã tới lớp tường chướng ngại. Hai gã dừng lại đúng lúc. Gã thứ ba đã không. Gã bị vướng vào một vòng kẽm gai, đang vùng vẫy cố thoát. Từ trong chiến hạm Long bắn ra, một phát ghim phập tên đó. Gã phục binh vừa nổi vừa vướng kẽm gai, máu chày như tế thần cô hồn một cuộc chiến đã chấm dứt từ lâu.
Hai gã còn lại cũng đã luồn qua được hàng rào kẽm gai tấn công Văn Long và Duyên Kidman. Nàng lụi một gã trúng ngay vai trái. Còn chàng thì đâm trúng gã kia bên tay phải. Hai gã quay lại tháo lui, máu đỏ rơi thành dòng.
– Em bơi lên báo cáo nhé. Để anh rượt theo bọn họ.
– Để anh được vui nhộn hết phần em à, ăn gian quá vậy chỉ huy trưởng Long ? Thôi anh báo cáo, để em rượt cho. Hay là mình rượt chung nhe ? Có người muốn giết em, em muốn biết là ai và tại sao.
– Còn vết thương trên đùi em thì sao ?
– Trầy chút xíu ấy mà, không sao đâu.
Long cười trừ, hai người đoạn bơi đuổi theo bóng hai gã đang lẩn mất. Thoáng chốc đã rời khỏi khu đá ngầm và biển xanh đi xuống sâu hơn. Long và Duyên bơi gần đáy biển, trồi lặn theo độ cong của các mô đất dưới lòng nước. Hai gã người nhái đã thấy ở đàng trước, không hiểu sao vẫn có thể thở được mà không cần bình dưỡng khí và chúng cũng chẳng hề ngó lại. Quá hoảng kinh để còn để ý có người theo hoặc giả quá tự tin đến biết chẳng hề chi ?
– Chiếc tàu ngầm kìa phải không em ?
– Em cũng đoán vậy.
– Duyên còn dưỡng khí bao lâu ?
– Chắc chừng 15 phút. Mình còn phải quay trở về nữa anh ạ.
– Mình có thể trồi lên bơi về.
Chiếc tiềm thủy đỉnh như đang dừng nghỉ trước mặt hai người trên lề vực sâu, cái mép đáy biển trước khi biển trở thành sâu thẳm như không đáy. Nó im lặng và không lay chuyển. Hai gã người nhái bơi lao về hướng nó. Long và Duyên cũng lao theo, gần bắt kịp. Bất chợt hai gã người nhái hình như không còn tự bơi nữa nhưng vẫn di chuyển thật nhanh trong lòng nước, nhanh hơn bất cứ tay bơi lội nào, giống như những phi đạn vút tới bên sườn chiếc tiềm thủy đỉnh. Thấy cửa hầm tàu được mở lên đoạn hai gã biến lọt vào trong như thể bị hút cái tọt.
Long vội bảo :
– Lặn xuống mau.
Không cần dục Duyên và Long hai người lặn về hướng đáy biển nơi có vài phiến đá có thể nương náu. Nhưng hai người di chuyển chỉ vài mét thì bị khựng lại và treo lững, không tiến tới được. Bị cầm chân bởi một lực vô hình. Sức lực này từ từ lôi kéo chàng và nàng về hướng chiếc tiềm thủy đỉnh đen ngòm và không phát ra tiếng động đó.
Úc Châu Mê Hồn
Đánh giá bài viết