Ở đoạn kết câu chuyện, người thanh niên nhìn tôi, như thầm đánh giá về bản thân tôi, mà cũng có thể cân nhắc nên nói điều gì.
“Anh chàng tôi theo tới đây tối qua là Benjamin Cameron, phải thế không ?”, tôi hỏi.
Người thanh niên lộ vẻ buồn bã, thấy vậy, tôi quàng tay lên vai người thanh niên, một cử chỉ đồng cảm. “Tôi đã bảo cậu ấy rằng chuyện đó không ra sao cả”, người thanh niên nói.
Tôi chờ đợi, nhưng rồi thấy người thanh niên dường như không muốn tiếp tục cuộc trò chuyện nên tôi hỏi “Vậy tại sao cậu ấy giả chết làm gì – Tôi còn tưởng thật nữa chứ”.
Người thanh niên gật đầu. Bỗng nhiên tôi nhận ra mình chưa biết người này là ai. “Nhân tiện xin hỏi, anh tên gì ?”
“Josh Sinclair”, người thanh niên đáp.
Cái tên ấy chính là điều mà tôi phân vân trước đó khi đến địa chỉ này. Bây giờ sự việc đã rõ cái người mà Barney ghi số điện thoại cho tôi, một anh chàng “Josh ở đường Shepherd” nào đó chính là người này, tên anh ta vẫn còn ghi trên tấm danh thiếp trong túi áo của tôi.
“Anh là bạn cậu ấy hay sao ?”, tôi hỏi vờ như chẳng biết gì – nhưng rõ ràng là hai người đó sống với nhau trong cùng một căn nhà.
“Tôi chỉ muốn cậu ấy tránh gặp chuyện rắc rối”, người thanh niên đáp một cách mơ hồ.
“Bởi vì cậu ấy giả chết hay sao ?”
“Ông không hiểu gì cả”.
“Vậy anh có thể cho tôi biết được không ?”, tôi nói.
Dường như người thanh niên tỏ ra do dự, rồi nói “Chuyện này liên quan tới Jack – chỉ mình Jack phải không ?”
“Như vậy còn có người nào khác nữa sao ?”
Người thanh niên làm lơ. “Cuộc sống hai người quá nặng nề. Ben muốn chia tay nhưng Jack không thèm nghe cậu ấy nói”.
“Vì vậy, cậu ta ngụy tạo ra một vụ tai nạn. Việc đó làm như thế nào ?”
“Việc ấy cũng dễ dàng thôi. Cậu ấy bắt chước tình tiết đăng trên báo, bảo thân nhân viết thư báo tin buồn và gửi đi”.
Tôi nhìn chàng trai – một thiên thần mặt sắt – kể cho tôi nghe ngần ấy chuyện mà chàng trai thản nhiên như không. “Nhưng làm như thế thì ác quá. Cậu ấy không cân nhắc những tác động xấu tới Jack hay sao ?”
“Sao lại ác ? Ít nhất anh ấy còn giữ được những kỷ niệm đẹp”.
“Chúa ơi”, tôi nói. Ừ, thế là tôi đã có câu trả lời và có thể báo lại cho Barney, rồi nhận tiền thù lao của mình. Tôi đứng dậy chuẩn bị ra về. “Sao anh biết rõ chuyện như thế ?”, tôi hỏi, “Hai người thân thiết lắm sao ?”
Một lần nữa, người thanh niên tỏ ra do dự, rồi nói, “Kỳ thực, nó là em trai tôi”.
Tôi nhướng mày. Chẳng có gì giống nhau giữa một người đàn ông trẻ đẹp trai da sẫm, tóc đen với chàng trai Benjamin mảnh khảnh tóc vàng da trắng nhợt. Cả hai đều không cùng họ.
Người thanh niên nhìn sang nơi khác lãng tránh ánh mắt của tôi. “Thực ra là anh em cùng mẹ khác cha, nhưng chúng tôi rất thân thiết”.
Tôi quan sát người thanh niên, không phải tìm kiếm gì trên gương mặt người này – mà muốn tìm kiếm phần ẩn giấu bên trong, kể từ lúc người thanh niên bước ra mở cửa. Sau đó thì tôi nhận ra. OK, bỏ qua chuyện màu da, màu tóc và vấn đề huyết thống. Có lẽ có một dấu hiệu của sự tương đồng trong một chừng mực nhất định. Cả hai đều có cái nhìn không ngay thẳng, hay liếc mắt; ở Benjamin những cái liếc mắt tỏ ra gian xảo, còn ở Josh thì lại lúng liếng, gợi tình và có sức cám dỗ rất lớn. Trong một khoảnh khắc, tôi nhận ra tính cách khác biệt của hai người hẳn là thừa kế di truyền từ những cội nguồn khác nhau. Nhưng có lẽ có những điều khác biệt khác mà tôi chưa tìm ra. Nói cho cùng, thì tôi chưa từng thấy hai người cùng xuất hiện bên nhau.
Chúng tôi đi ra hành lang, có một phòng rộng đủ để chứa mọi thứ tranh ảnh, đồ đạc bằng gỗ cũ kỹ đắt giá, ngay cả chiếc cầu thang bắc lên tầng trên. “Tôi có thể nói vài lời với Ben được không ?”, tôi hỏi.
Trong một thoáng ngắn ngủi, ánh mắt Josh hướng lên cầu thang nhưng rồi trở lại bình thường. “Lúc này cậu ấy không khỏe”, người thanh niên mở cửa tiễn tôi ra về.
Tôi ngần ngừ chưa đi vội. “Hy vọng là mọi chuyện sẽ ổn”, chàng trai nói, đó là thông tin có thêm về Benjamin Cameron, nhưng tôi không thích chàng trai này. Tuy vậy, tôi không nói gì, chỉ chào tạm biệt.
“Họ đang diễn cái trò chó chết gì vậy”, Barney bực tức nói.
Tôi đã hầu như gọi điện ngay lập tức cho Barney khi vừa về tới văn phòng, kể cho cậu ấy nghe mọi việc đã xảy ra. Tôi có thể hình dung đôi mắt cậu ấy híp lại nhăn nhó vì nổi giận với cách cư xử của Ben. “Nó có vi phạm pháp luật không ? Mình không làm được gì sao ?”, Barney hỏi.
Tôi không chắc lắm. “Hành vi dối gạt tình cảm không giống với hành vi lừa đảo”, tôi nói, “Chừng nào vụ ấy sáng tỏ, thì Jack sẽ biết ngay thôi, lúc ấy cậu cứ nói là đã làm hết sức rồi”.
Barney lầm bầm gì đó – có lẽ là đồng ý – dẫu có hơi miễn cưỡng. “Thế cũng được”, Barney nói, “Cứ làm như thế. Tớ sẽ chuyển tiền qua bưu điện cho cậu – trừ phi cậu muốn ăn tối với tớ, tớ sẽ đưa riêng cho cậu”.
“Tối nay thì không được rồi”, tôi đáp – Chẳng phải vừa rồi tôi đã nói rằng “hầu như” gọi điện ngay lập tức cho Barney. Vì thực ra, tôi đã gọi cho Chris và hẹn gặp tối nay.
“Sao cũng được”, Barney nói, “vậy để khi khác hẳn tính. Cẩn thận nghen cưng. Chuyện ấy nhất định phải kể cho tớ nghe đấy”. Cậu ấy bao giờ cũng hiểu rõ tôi như lòng bàn tay !
Coi như giải quyết xong. Nhưng trong chuyện này vẫn còn có điều gì đó khiến tôi không yên – cũng không có gì nhiều, nhưng cũng đủ khiến tôi không nuốt trôi đồng tiền của Barney. Có đôi điều không khớp trong lời nói của Josh, nếu suy nghĩ kỹ lại. Tôi cố tìm hiểu xem thực ra người thanh niên này muốn nói điều gì. Ước gì tôi có mang theo máy ghi âm. Thông thường tôi đều mang theo khi làm việc, nhưng lần này lại không có, thế mới phiền chứ !
Tôi nhớ lại câu nói, “Tôi chỉ muốn cậu ấy tránh gặp chuyện rắc rối”. Đây là vấn đề quan trọng hàng đầu. Khi hết yêu rồi, bạn có thể cảm thấy dễ bị tổn thương và chán nản, nhưng “rắc rối” trong bối cảnh lúc ấy là không đúng, sao lại gặp rắc rối ? Sau đó thì một câu hỏi nghe hơi kỳ lạ, “… chỉ mình Jack phải không ?”, mặc nhiên nó đã chỉ ra sự việc có thể dính líu tới những người khác.
Nhưng tôi vẫn chưa tìm ra được điều gì sáng tỏ.
Tôi tạm gác mọi thứ lại, mở mail ra xem, hầu như xóa thư không cần thiết và lại nghĩ đến Chris.
Tôi e rằng lần thứ hai lại không được như lần đầu. Tôi đoán không bao giờ giống nhau, trừ phi có tình yêu thật sự. Mình đang nói bậy gì thế ? Mình không tin có tình yêu kiểu này. Dù sao tình dục vẫn là món khoái khẩu và chúng tôi đều đạt cực khoái khi thỏa mãn nhau, cả Chris cũng thế. Chỉ nghe cậu ấy kêu la ồn ào cũng đủ biết.
Thế là chúng tôi lại ở bên nhau, cả hai đều phờ phạc, chàng trai này nằm vắt vẻo trên người tôi, còn tôi đang tìm chuyện để nói. Tôi khám phá ra rằng chúng tôi không có mọi thứ như bình thường – vì có thứ gì đó chen vào giữa khiến cuộc ái ân không được như ý lắm. Vì vậy, tôi nhắc tới Ben.
“Anh đã đến gặp người thanh niên mà em nói người đó hay đến khách sạn Grenadier”, tôi nói.
“Ai chứ ?”, Chris hỏi, rõ ràng đầu óc chàng trai này đang để tận đâu đâu.
“Ben chứ còn ai”, tôi uể oải đáp, “Em biết rồi đó, cái người ở công viên ấy. Người mà anh bạn Barney của anh đang để mắt tới”.
“À… vâng”, Chris nói, “cái thằng nghiện ấy hả ?”
Trong lúc mơ màng vì còn mệt nhoài tôi không chú ý nhiều đến câu trả lời. Nhưng ngay sau đó tôi bật dậy như điện giật, chồm lên người chàng trai, khiến Chris giật bắn cả người “Chuyện gì vậy ?”
“Sao em không chịu nói với anh”, tôi đáp, “Nếu em không biết nó, thì tại sao em gọi nó là thằng nghiện ?”
“Trời, tưởng chuyện gì, cứ sờ sờ ra trước mắt ai mà không biết”, Chris nói, “Hai tay nó đầy dấu kim”.
Tôi liền nhớ lại lúc tôi gặp Ben, chàng trai mặc áo pull.
“Thằng ấy trông lạ lắm”, tôi nói.
“Luôn luôn như thế, con nghiện mà ! Đừng bao giờ tin họ dù chỉ một phân”.
“Hoặc bạn bè của họ, anh em của họ cũng thế”, tôi nói thêm.
Sau đó không lâu tôi rời khỏi căn hộ của Chris. Quan hệ kiểu ấy cũng hơi buồn, tôi biết rõ như vậy. Ăn nằm với nhau, hưởng lạc là tốt rồi nhưng tất cả chỉ có thế, ngoài ra thì chúng tôi không có điểm chung nào khác để trở thành bạn bè cả. Chắc rằng Chris cũng hiểu điều đó. Chúng tôi hôn nhau ở ngưỡng cửa – tất nhiên là vẫn còn bên trong gian nhà, không phải lộ liễu trước con mắt của bàn dân thiên hạ. Chàng trai đã giúp tôi rất nhiều trong vụ điều tra này, lòng tôi thầm biết ơn. Nói thực, nếu không có Chris, tôi không biết rằng mình có thể tìm ra manh mối gì khác được không.
Sáng hôm sau, tôi trở lại căn nhà số 18 đường Shepherd.
Tôi bấm chuông và đợi. Tôi phải đợi rất lâu đến nỗi tôi nghĩ chắc không có ai ở nhà, nhưng cuối cùng Josh mở cửa. Lúc này trông chàng trai có vẻ mệt mỏi, cặp mắt thâm quầng – nhưng vẫn quyến rũ, mời mọc. Thấy tôi, chàng trai cau mặt tỏ ý không vui.
“Anh lại muốn gì nữa đây ?”, người thanh niên hỏi.
“Thành thật xin lỗi, thưa ông Sinclair”, tôi đáp, “nhưng có vài chuyện hôm qua ông chưa kể tôi nghe”.
Josh thở dài, mở cửa, mặc dù vẫn có vẻ miễn cưỡng. “Tốt nhất là vào nhà đi rồi hãy nói”.
Lần này không cà phê, cũng không bánh ngọt.
“Tôi muốn gặp Ben Cameron”, tôi nói.
“Nó không khỏe”.
“Ý anh nói là cậu ấy đang đói thuốc chứ gì ?”
Josh run lên, và tôi hiểu là mình đánh trúng tâm điểm. Người thanh niên lại thở dài rầu rĩ, cứ như là kẻ cùng đường và nếu kể lể cho ai nghe chắc sẽ dễ chịu hơn. Tôi cảm thấy ái ngại cho người thanh niên này nhưng không ngừng tấn công.
“Có phải vì thế mà Ben đã bỏ Jack ?”, tôi hỏi.
“Ừm, đại loại như vậy. Cậu ấy cần tiền để mua hàng. Có vài lần cậu ấy lấy tiền của Jack”.
“Ý anh nói là trộm tiền, đúng không ?”.
Josh gật đầu. “Khi Jack phát hiện ra mọi việc, Ben sợ Jack báo cảnh sát, phải đi tù. Thế là cậu ấy nghĩ ra chuyện – mà lúc đó tôi không biết gì – tạo ra cái chết chính mình để Jack có thể bỏ qua chuyện ấy”.
Tôi nói, và nhìn quanh gian phòng bày biện đồ đạc quý giá, đống tài sản ấy trị giá hàng triệu bảng, toàn những món đồ cổ quý hiếm, “Nhưng, tại sao cậu ấy phải lấy trộm tiền kia chứ ?”.
“Cậu ấy đâu có sống ở đây. Dẫu sao những thứ này không phải của chúng tôi. Tôi cho rằng một ngày nào đó sẽ như thế, nhưng hiện giờ thì không, nó là của cha tôi, là cha dượng của Ben. Khi cậu ấy cãi nhau với ba tôi, cậu ấy có ý nghĩ muốn sống tự lập. Nhưng kết quả thì anh thấy rồi đấy. Sau cùng thì tôi năn nỉ đưa cậu ấy về sống ở đây”.
“Tôi gặp cậu ấy được chứ ?”, tôi hỏi.
“Có thật anh muốn gặp không ? Lúc này cậu ấy trông tệ lắm”.
Tôi chỉ muốn giải quyết công việc rốt ráo, phải biết chắc đó không phải là một chuỗi những lời nói dối, vì thế tôi gật đầu. Người thanh niên dẫn tôi lên lầu.
Đó là một gian phòng tối tăm, rèm cửa che kín bưng. Nhưng vẫn đủ ánh sáng để có thể thấy Ben đang nằm trên giường, người chàng trai cong như con tôm, hai chân co quắp. Có mùi hôi khăm khẳm, chua chua – một thứ mùi pha trộn giữa mùi mồ hôi, phân người và thức ăn nôn mửa. Thỉnh thoảng thân người chàng trai co giật run bần bật. Đó là một cảnh tượng não lòng. Josh bước vào phòng và kéo tấm chăn đã bị hất rớt xuống sàn trước đó, đắp lên người Ben. Ben rên rỉ từng hồi. Josh đặt tay lên trán chàng trai. Một cử chỉ âu yếm, xót xa. Tôi có thể thấy sự chăm sóc của Josh dành cho cậu em trai, hơn cả tình cảnh anh em bình thường. Hẳn là người thanh niên đã ngồi đấy suốt đêm trông chừng Ben. Chắc phải mất ít nhất một tuần mới có thể cắt cơn được.
Tôi đi xuống phòng khách, ra ngoài, và nhẹ nhàng khép cánh cửa sau lưng.
Tôi phân vân không biết có nên kể cho Barney nghe chuyện này hay không. Có lẽ sẽ phải kể lại – vào một lúc rảnh rỗi nào đó để cậu ấy đừng nghĩ quá tệ hại về Ben như một kẻ lường gạt ái tình, một tên trộm bất lương do nghiện ngập ma túy. Miễn sao phải là một kết thúc có hậu. Nhưng tôi không chắc lắm.
Tôi không tin vào những kết thúc có hậu. Hầu hết những kết thúc sự việc đều là những nỗi bất hạnh, như việc sinh ly, tử biệt hoặc mất mát. Chúng tôi đành phải thỏa mãn với những niềm hạnh phúc nhỏ nhoi có được trong cuộc sống thường nhật của mình.
Chúa ơi, tôi trở thành nhà triết lý hồi nào vậy ?
Hy vọng rằng không.
Hết
[Truyện Gay] Về từ cõi chết
4 (
2) votes