Barney cùng tôi quay về quán rượu mà ở đó tôi còn hai ly rượu gin và sẵn sàng nghe Barney kể lại câu chuyện cũ. Hình như người này, tức anh chàng Benjamin Cameron, có quan hệ với một người bạn của Barney, một người đàn ông lớn tuổi hơn thường gọi là Jack hay tên gì đó. Jack đã bị mê hoặc nhưng Ben đã trở về quê nhà ở Queensland để thăm viếng gia đình hay làm việc gì đó; trong lúc ở đấy, người này bị vướng trong một vụ tai nạn giao thông và tử vong ngay sau đó. Thật đáng thương ! Đau khổ khôn nguôi, Jack muốn đến nước Úc, mang hài cốt tình nhân về chôn cất ở đây – nhưng dĩ nhiên là thân nhân của chàng trai kịch liệt phản đối.
Barney tình cờ gặp anh chàng Benjamin này vài lần nên biết mặt. Vì thế nên cậu ấy chắc chắn rằng, chàng trai trong công viên chính là Ben.
“Trông giống Ben thì có thể”, tôi gợi ý, “Hơn nữa người này đã đi khỏi đây rồi làm sao mà biết được”.
“Nhưng nó phát âm giọng của người Úc”, Barney cãi.
“Hàng đống du khách đến Luân Đôn trong tháng sáu, chẳng phải cũng có nhiều người là người Úc đấy sao ?”
“Liệu rằng cậu có thể tìm ra được điều gì trong chuyện này không ?”, cậu ấy nói, “Ý tớ là cậu làm vụ này với tư cách là một thám tử tư chuyên nghiệp”.
Tôi nhìn Barney, “Để làm gì ?”, tôi lơ đãng hỏi, 5 ly rượu gin đã bắt đầu thấm.
“Tớ muốn tìm hiểu rõ mọi chuyện – vì Jack. Anh ấy là bạn tốt của tớ, lúc nào anh ấy cũng ám ảnh bởi cái chết của người yêu. Bây giờ vẫn thế”.
Rõ ràng trong tôi vẫn còn hoài nghi về ý tưởng kỳ cục này của Barney, thì cậu ấy nói thêm vào, “Cứ coi đó là công việc cậu nhận từ khách hàng. Đừng vì chuyện hai đứa mình là bạn bè. Cậu cứ tiến hành công việc như bình thường, tớ không ngại chuyện thù lao gì đâu. Chỉ cần cậu cố tìm cho ra anh chàng đó là ai. Tớ dám thề rằng đó là Benjamin”.
“Xem ra vụ này khá khó khăn đây”, tôi nói. “Người kia đã đi rồi, chỉ còn lại mấy gã trai này” – Tôi chỉ ra bãi cỏ nơi ba thanh niên đang nằm ườn ra khiêu khích khi nãy, bây giờ cũng đã đi mất đất, “trong khi mình chưa biết tí gì về người đó”
“Có một người có thể biết chuyện”, Barney nói.
“Jack phải không ?”, tôi hỏi chứng tỏ rằng tôi hiểu vấn đề mà Barney vừa nói “Có phải là người bạn trai kia không ?”
“Ôi, Chúa ơi, không phải ! Tớ không muốn cậu ấy biết bất cứ điều gì về vụ này cả. Chỉ càng đau khổ thêm mà thôi. Không phải thế, đây là người cũng từng sống ở Úc biết Benjamin. Người này tên là Josh, hiện đang sống ở Luân Đôn, khu vực đường Shepherd. Tớ sẽ cho cậu số điện thoại người ấy”. Barney rút một quyển sổ điện tử trong đó chứa mọi thông tin cần thiết, nếu đánh mất nó, thì coi như cuộc đời bạn bị “treo” ngay lập tức. Barney mở trình duyệt xem qua một lát và tìm thấy thứ cần tìm. Barney nheo mắt, “Cậu có tờ giấy nào để ghi ra không ?”
Tôi lục trong túi áo jacket lấy ra một phong bì cũ và còn tìm thấy một tấm danh thiếp. Tôi lấy tấm danh thiếp ra xem. Một tấm card nhỏ hình chữ nhật, một mặt trắng, còn mặt kia có ghi số điện thoại bằng mực bút bi đen với dòng chữ, “Nếu rảnh hãy gọi cho tôi, Chris”. Tôi không nhớ ai là Chris mà cũng không rõ người này đưa tấm danh thiếp cho tôi vào lúc nào. Chuyện ấy làm tôi lo nghĩ một lúc đến nỗi tôi quên bẳng Barney đang chờ đọc số phone cho tôi ghi, và cậu ấy phải nhắc lại.
“Chừng nào tiến hành nhớ báo cho tớ biết nhé”, Barney nói, sau đó thì chúng tôi chia tay, còn tôi thì quay về văn phòng với chiếc bàn giấy trống lốc; hẳn là cậu ấy quay về sớm với người tình xinh trai kia. Ganh tỵ sao ? Tôi ư ? Có lẽ thế !
Vừa lúc đến cuối đường Jermyn thì tôi bị đâm bổ vào người, tôi chỉ kịp dừng lại giữa vỉa hè, ba người vừa đâm sầm vào tôi, họ đi qua còn lầm bầm tức giận. Việc ấy làm tôi chực nhớ đến Chris – gã thanh niên điển trai ở công viên. Chàng trai hẳn đã nhét tấm danh thiếp vào túi áo tôi khi giả vờ vấp té ngã vào người tôi. Đúng thế, một anh chàng thông minh ! Đột nhiên tôi cảm thấy lo lắng, tôi lo vì chiếc ví của mình. Nếu chàng trai tài giỏi đến mức có thể nhét tấm danh thiếp vào túi áo tôi, thì thừa sức rút được chiếc ví của mình, nhưng chiếc ví vẫn còn đó, trong túi của tôi.
Về tới văn phòng, tôi lấy tấm danh thiếp ra xem lại. Mặt bên này ghi số điện thoại của Chris, còn mặt kia ghi số phone của người mà Barney cho số để tôi liên lạc. Một vụ dính tới tình dục và nghề nghiệp ! Tôi gọi điện cho Chris. Đầu dây bên kia reo vang, và cứ reo mãi. Dĩ nhiên, tôi nghĩ rằng chàng trai hiếm khi ở nhà vào lúc này, ngay cả số tôi đang gọi là số nội hạt Luân Đôn. Tôi định gác máy thì có tiếng trả lời. Giọng nói đầu dây bên kia nghe như đang thở mạnh, cứ như là chàng trai phải chạy từ tầng dưới lên lầu nghe điện thoại.
“Chris đây”, giọng nói vang lên.
“Chào Chris”, tôi nói, “tôi nhận được danh thiếp của anh”.
Bên kia không thấy trả lời trong một lúc. Sau đó thì, “ở công viên đúng không ?”
“Phải rồi”, tôi đáp, “Chúc mừng. Anh quả là tay móc túi có nghề đó”.
Chàng trai bật cười ha hả, “Muốn đến đây chơi không ? Tôi sống ở Lambeth”. Nếu tính từ văn phòng của tôi, Lambeth chỉ ở bên kia dòng sông. Tôi còn phân vân. Chỉ qua hai trạm dừng nếu đi theo tuyến xe điện ngầm Jubilee.
“Chờ tôi tắm rửa đã”, tôi nói.
“Tôi cũng thế”, Chris nói, “Sau đó gặp nhau thì tuyệt lắm rồi, có thể cho tôi biết tên anh được không ?”
“Tất nhiên là được”, tôi đáp, “Tôi là Matt. Cho địa chỉ đi, tôi sẽ đến ngay”.
Trước khi rời văn phòng, để chắc ý tôi gọi số điện thoại mà Barney đã cho trước đó, Josh ở phố Shepherd. Không thấy trả lời, vì vậy tôi đành ra về.
Địa chỉ mà Chris cho tôi là một chung cư gồm nhiều căn hộ. Con số 74 ở tầng 7, thang máy không còn hoạt động – mà tôi tin rằng nó đã hỏng từ rất lâu, còn cửa thang máy trông giống như bị ai đó đá banh ra. Tôi đành lê từng bước một từ tầng trệt lên tới lầu 7, đến nơi thì tôi đả thở hồng hộc giống như tiếng thở của Chris khi nghe điện thoại. Một cảnh tượng nản lòng khi đứng từ ban công nhìn xuống khu vực sân trong : cây cỏ cằn cỗi, đây đó rác rưỡi, kể cả phân chó chắc cũng không thiếu, mặc dầu tôi đứng nhìn ở độ cao tầng 7 của tòa nhà. Một đám trẻ con rượt đuổi nhau la ó chí chóe. Bốn bức tường làm bằng xi măng đầy rẫy các vết sơn xịt loang lổ, kỳ dị. Tôi còn thấy cả một dòng chữ bằng sơn nguệch ngoạc “Chris là thằng đồng dâm”. Vậy ư, chuyện này thì tôi đã biết từ khuya rồi, nhưng khi suy nghĩ của mình được khẳng định cũng thấy thú vị đấy chứ !
Cửa nhà sơn xanh để dễ phân biệt với những căn hộ khác. Tôi nhấn chuông và chờ đợi. Chàng trai ra mở cửa, miệng cười ngỏn ngoẻn, chỉ độc một chiếc khăn tắm quấn ngang lưng, một sợi dây chuyền bằng bạc trên cổ, một chiếc khoen nhỏ ở bên tai trái. Rõ ràng chàng trai vừa mới tắm. Vẫn còn vài giọt nước trên vai và mái tóc màu sàng sẫm còn ướt rượt. Nhưng lúc này trông anh chàng còn xinh đẹp gợi tình hơn cả lúc tôi mới gặp.
“Mời vào”, chàng trai nói, “Rất vui vì anh đã tới. Em ở đây có một mình nên cũng cô đơn lắm”.
Tôi theo người thanh niên vào trong theo một hành lang hẹp, cặp mông chàng trai nhún nhảy cứ như sắp sửa làm tuột chiếc khăn tắm ngay trước mắt tôi. Cặp mông lắc lư rồi rẽ phải, dẫn tôi đi vào phòng tắm. Chiếc khăn quấn ngang hông biến mất phơi trần cặp mông lồ lộ. “Tốt nhất là anh cởi hết đồ ra”, Chris nói, “nếu không muốn quần áo bị ướt”.
Trước lời mời mọc, tôi chẳng đợi nghe đến lần thứ hai. Áo jacket, cà vạt, sơ mi, giày, vớ, quần dài, quần đùi – tất tần tật cởi hết. Chris cười, quay sang đối diện với tôi. Nước chảy xối xả, tôi bước tới chàng trai, đến gần hơn, cảm nhận được thân thể chàng trai áp sát người tôi, và cái vật cưng cứng chạm vào bụng mình.
Nước vẫn chảy, những tia nước bắn rào rào, nhưng tôi hầu như không còn nhận biết nước nóng cỡ nào, hơi nước bốc lên mù mịt đầy phòng tắm. Đôi tay chàng trai cầm xà phòng trơn mượt, xoa đều khắp thân thể tôi, dưới nách, giữa hai chân chà xát bụi bẩn và mồ hôi. Nước vẫn chảy khi Chris quỳ xuống. Tôi định ngồi thụp xuống thì nghe Chris bảo tôi đứng yên đó. Chàng trai xoay người tôi một vòng.
Có ai đó rên thật lớn, và tôi nhận ra là chính mình. Đã ba tuần nay, con cặc tôi phải nhịn thèm trong chế độ “ăn kiêng” và nó biết lúc này nó muốn thứ gì. Hai tay tôi chống lên tường nhà tắm. Tôi cứ chịu đựng cái cảm giác dâng lên trong tôi mỗi lúc một nhiều. “Whoa”, tôi la lên, nhưng đã quá trễ. Nó bắn ra ngoài và văng đầy lên tường nhà tắm.
“Uổng quá”, Chris nói, “vậy mà em cứ nghĩ còn có chỗ dùng chứ”.
Lúc đó, tôi mệt lả người, khô kiệt và hết sức. “Xin lỗi”, tôi nói, “Anh không kềm được”, tôi sờ vào con cặc chàng trai, lúc này nó vẫn cương cứng, ngóc cao đầu, hướng về tôi đòi hỏi. “Nếu có chỗ nằm được, em có thể đút nó vào bất cứ chỗ nào em thích”.
Đôi tay chàng trai đỡ tôi đứng dậy, hai đầu gối tôi run run vài giây. Chúng tôi không nói gì trong lúc lau khô người. Sau đó, Chris dẫn tôi vào phòng ngủ. Tôi nằm úp sấp trên giường, hai chân dang rộng. Sau đó một vài nơi trên thân thể tôi cảm nhận đầu ngón tay và lưỡi chàng trai lướt qua, mà nói theo tiếng Tây Ban Nha là “caverna oscura”.
Sau một lúc kích thích cơ thể, tôi không thể ngờ rằng mình có thể lên được, và càng không thể tin rằng mình có thể xuất tinh lần thứ hai chỉ vì những cảm giác từ việc vuốt ve, liếm láp, ngay cả con cặc chàng trai trong chiếc bao nhựa Durex, lại hoạt động hiệu quả như vậy. Dường như cả hai chúng tôi trải qua một xúc cảm tuyệt vời đến nỗi… chàng trai trút đầy bao cao su, còn tôi thì trút… lên nệm giường !
“Wow”, cuối cùng thì tôi nằm dài trong cái nhớp nháp và sự thỏa mãn, nói “Thật tuyệt vời”.
Chris như chú mèo con rên ư ử mà tôi cũng hiểu ý chàng trai không khác gì suy nghĩ của tôi.
Tới lúc đầu óc đã minh mẫn, tôi hỏi “Sao em lại dúi danh thiếp vào túi áo anh ?”
Chris nằm trong vòng tay tôi cười khúc khích “Vì trông anh lúc đó hấp dẫn lắm”
“Thật thế sao”, tôi hỏi, “dù lúc ấy Barney đang hỏi chuyện với em ?”
“Không phải ngay lập tức”.
“Em thực sự không biết gì về người thanh niên đó sao ? Người đến nói chuyện với mấy người bọn em đó”.
“Không”.
“Trước đây em từng gặp người đó chưa ?”
“Người đó không hỏi em nhiều như anh hỏi đâu. Ừ, em từng gặp người này. Anh ấy hay vào khách sạn Grenadier, ở góc phía dưới công viên Hyde Park, hầu như đêm nào cũng vậy”.
[Truyện Gay] Về từ cõi chết
4 (
2) votes