Tôi cố gắng không bật khóc. Còn Michael thì cứ khóc mãi thôi làm tôi cứ phải dỗ Michael vì tôi không muốn để ai biết chuyện này. Ngại chết đi được nhưng Michael cứ quát lại tôi:
– Em phải để cho anh khóc chứ. Bộ anh không khóc được sao?
– Thôi được rồi, chúng mình còn gặp lại nhau mà.
– Anh muốn ở lại đây quá trời luôn đó.
Tôi cũng chỉ đành im lặng. Đời tôi sao khổ như vậy. Có lúc cô đơn khủng khiếp, chẳng có anh nào. Lúc thì tôi phải đau đầu lựa chọn như thế này. Nhưng thực ra thì không có Rose thì tôi lo cho mình còn chẳng đủ làm sao mà lo cho cả Michael. Mà Rose thì ghen khủng khiếp lắm, tôi không thể bí mật lo thêm cho Michael. Tôi chỉ có thể giải quyết hết chuyện rắc rối này nếu tôi trở về với Kiên, làm bạn thân của Kiên, chỉ vậy thôi. Rồi cố yêu một cô gái nào đó vậy. Nhưng sống như thế thì thực sự cũng chưa chắc làm tôi vui.
Cuối cùng thì Michael cũng đã lên tàu và ra đi. Tôi quay trở về với công việc ở World Concern. Dự án này cũng sắp kết thúc rồi cho nên công việc cũng không nhiều lắm nên tôi mới có thể nghỉ cả tuần để đi chơi với Michael như thế này. Tôi mở yahoo messeger của tôi lên. Ôi chao một đống tin nhắn của bạn bè mà tôi cần phải check. Nào là tin nhắn của Xuân và của Kiên cùng một nội dụng “Đang bận làm gì và dạo này mất mặt thế?”. Tin nhắn của Rose hỏi “Em đã đi công tác về chưa?”. Tin nhắn mà tôi quan tâm nhất là của Kiên. Đúng rồi gần 3 tháng này tôi đã trốn chạy khỏi Kiên rồi. Kiên đang tự dắn vặt mình là có đang làm gì sai không mà tôi lại tránh mặt Kiên như thế. Kiên nói Kiên có bạn gái mới rồi muốn introduce với tôi. Điều đó như là cứa một mũi dao vào tôi vậy. Kiên đã có bạn gái mới rồi sau gần 5 tháng đau khổ vì tình. Thế này thì tôi mãi mãi chỉ có thể che giấu tình cảm của tôi dành cho Kiên mà thôi. Vì Kiên chắc chắn không phải là gay. Tôi sẽ không bao giờ có cảm giác được yêu và được chiều nếu ở bên Kiên. Còn nếu tôi yêu một cô gái nào đó có thể tôi sẽ được yêu và được chiều nhưng tôi sẽ không có được cảm giác yêu thực sự một ai đó. Tôi chỉ có thể có được cả hai điều đó khi ở bên Rose hoặc Michael hoặc là người ấy của tôi mà thôi. Tôi không biết phải làm sao?
Tôi chỉ reply cho Xuân bảo rằng khi nào tôi rỗi tôi sẽ qua chơi. Và tôi reply cho Rose nói rằng tôi đã đi công tác về rồi. Tối Chủ Nhất tôi sẽ dành cả đêm cho Rose. Sau đó tôi để chế độ invisible cho nick của mình để còn tập trung làm việc. Chỉ thỉnh thoảng tôi chat với Rose một chút vì chỉ có Rose là biết tôi online vào giờ hành chính mà thôi. Nhưng Rose cũng rất có ý, anh ấy luôn chờ tôi reply lại vì anh ấy hiểu là không được chat chit trong giờ làm việc. Anh ấy quan trọng với tôi lắm nên tôi phải chat với anh ấy một cách giấu giếm như vậy.
Sau một ngày làm việc vất vả vì công việc của cả tuần dồn lại. Tôi đang trên đường về nhà, khi gần đến ngõ nhà tôi, tôi thấy Kiên phi xe máy vào ngõ nhà tôi. Tôi hiểu là Kiên đến tìm tôi. Tôi không muốn gặp Kiên nên tôi quay xe và ra mạng một chút và lại chat chit với Rose một chút, đồng thời tôi Michael cũng online. Thế là hôm đó tôi phải chat với cả hai người tình của tôi. Cũng may khả năng đánh máy của tôi khá nhanh nên có thể chat với cả hai mà không hề bắt ai phải chờ lâu cả. Tôi ngồi mạng cho đến 7h30 vì tôi biết đến giờ đó của ngày thứ 4 thì Kiên phải đi về nhà ăn cơm và đi thực hành quản trị mạng. Vì lớp lý thuyết đã kết thúc. Nên tôi cùng lúc từ biệt với 2 người tình của tôi để về nhà ăn cơm vì tôi đói quá. Rose thì đồng ý để tôi đi. Nhưng Michael thì cứ giận dỗi vì anh ấy nhớ tôi quá mà chỉ chat chit được với tôi một chút thế này thật là chẳng bỏ. Thế là tôi phải ngồi lại dỗ giành Michael một chút đồng thời tôi đặt chế độ offline cho nick Rose trên nick của tôi. Chứ không thì chết. Rose ghen tuông thì kinh lắm.
Đến 8h kém 15 thì tôi mới về đến nhà và dùng cơm. Mẹ tôi nói:
– Kiên chờ con bao lâu đấy. Hình như có việc quan trọng. Tí nữa con gọi cho Kiên xem sao?
– Vâng, để hôm nào con rỗi thì con đến gặp Kiên xem có việc gì
Tối hôm đó 10h Kiên gọi cho tôi. Nhưng tôi không nhận được cuộc điện thoại đó vì số điện thoại của Kiên hiện lên tôi biết ngay. Tôi làm như vậy và lên trên gác chùm chăn làm ra vẻ như đang ngủ nhưng thực ra tôi đã khóc vì tôi đang đối xử tàn nhẫn với Kiên. Nhưng tôi không biết làm sao vì tôi sợ mình không kiềm chế nổi nếu ở bên Kiên. Kiên tốt bụng và duyên quá. Nếu ở bên Kiên lâu hơn tôi sẽ không kiềm chế được tình cảm của mình rồi lại “xâm phạm tình dục” anh ấy thì sao? Nhưng bỏ trốn anh ấy mà không giải thích gì thế này thì làm anh ấy khổ tâm quá. Tôi biết làm sao. Giá như Kiên là gay thì tôi có thể yêu anh ấy mà không cần đến tiền hay sự bao bọc về vật chất của Rose. Nhưng đó mãi mãi chỉ là điều ước. Có lẽ trước mắt tôi cứ trốn tránh Kiên như thế này mà thôi.
Nhưng tôi không thể trốn chạy Kiên mãi. Sau rất nhiều lần đến nhà tôi với những múi giờ khác nhau cuối cùng thì Kiên cũng đã tóm được tôi. Kiên rủ tôi đi uống nước để nói chuyện. Tôi đã từ chối khéo bằng cách vì tôi phải có việc cần phải làm, để mai còn trình sếp. Nhưng Kiên kiên quyết bảo với tôi:
– Anh chỉ xin em 5 phút thôi. Em hãy nói xem, anh đã làm gì sai, mà em tránh mặt anh như vậy. Anh gửi tin nhắn cho em, em không nhắn lại. Anh đến nhà thì cũng không gặp được em. Gọi điện cho em thì em tắt máy. Nhắn em gọi lại cho anh thì em cũng không goi. Em nói xem. Đừng làm thế này, anh khổ tâm lắm. Cho anh một lý do để anh chấm dứt mối quan hệ một cách thanh thản nào?
Tôi không muốn để cho bố mẹ tôi biết những chuyện này nên tôi đồng ý đi uống nước với Kiên. Chúng tôi ngồi ở một quán cóc nhỏ trên hè phố. Ngay khi chúng tôi vừa gọi nước thì Kiên nói luôn:
– Nào em nói xem, anh đã làm gì sai hay sao?
– Không, ….. anh không sai….. mà là….em sai.
– Là sao? Anh không hiểu. Anh thấy em là một người bạn thân tốt. Và đồng thời cũng là một người em trai tốt. Anh chỉ có em gái, nên anh thèm có một người em trai lắm. Và anh may mắn khi có một người em trai tốt như em vậy. Vậy tại sao? Em có thể nói được không? Chẳng nhẽ anh em mình còn có điều gì nghi ngại hay sao?
– Em……
Tôi lúng túng không biết nói thế nào bây giờ chẳng nhẽ bây giờ tôi lại nói là tôi yêu Kiên. Thì cứ nói vậy thì có sao đâu. Đằng nào thì tôi cũng sẽ mất Kiên khi tôi đi theo Rose mà thôi. Đằng nào cũng thế cả. Nhưng thề có Chúa tôi không thể nói ra điều đó. Tôi nói với Kiên:
– Bây giờ em đang rất bận. Em sẽ nhắn tin cho anh qua yahoo ngay?
– Có chắc không? Hay là em hứa rồi để đó
– Được rồi em yên tâm. Để em suy nghĩ xem có nên nói hay không? Và sẽ nói như thế nào?
– Chẳng nhẽ em còn điều gì giấu anh sao?
– Anh cứ bình tĩnh nhé. Hãy tin em lần này. Em thề em sẽ cho anh câu trả lời cụ thể ngay khi em kết thúc dự án ở World Concern vào tháng sau vì dự án sắp kết thúc nên em bận kinh khủng. Được không anh?
– Nhưng….
– Thế nhé.
Kiên hơi ngập ngừng. Nhưng khi thấy tôi đứng dậy thanh toán 2 cốc trà đá thì Kiên đành đồng ý. Tối hôm đó về tôi suy nghĩ rất nhiều. Tôi sẽ nói cho Kiên biết là tôi yêu Kiên để rồi sẽ đẩy anh ấy vào một tình trạng khó xử hay đau khổ. Hay là tôi sẽ nói với anh ấy là tôi đã có bạn mới có thể cho tôi mọi thứ, cho tôi công việc, cho tôi những cơ hội thăng tiến trong sự nghiệp. Và tôi là một người thực dụng tôi không cần một người bạn nghèo chỉ quý mến tôi thôi như Kiên. Tôi sẽ chọn cách nào đây, cách nào thì Kiên cũng sẽ có ấn tượng xấu về tôi. Một là Kiên sẽ nghĩ tôi là một gã đồng tính bệnh hoạn hay là một thằng bạn thực dụng chỉ muốn lợi dụng bạn bè.Tôi phải làm sao đây. Hay là tôi chấm dứt với Rose để tiếp tục thầm lặng yêu Kiên dưới danh nghĩa là bạn thân của Kiên rồi cố gắng yêu một cô gái nào đó. Quay trở về với một người đàn ông bình thường như là bao nhiêu người đàn ông khác. Nhưng cả đời tôi sống với người tôi không yêu và chứng kiến Kiên – người mà tôi thực sự yêu – bên cạnh một người khác.
Hay là tôi sẽ sống với Rose như là vợ chồng, một cách bệnh hoạn, không con không cái làm buồn lòng cha mẹ và họ hàng nhà tôi. Để rồi tôi rất có thể sẽ chết sớm bởi một căn bệnh tình dục nào đó. Nhưng tôi được sống đúng với sở thích mê trai của mình.
Tôi sẽ lựa chọn như thế nào đây. Các bạn hãy cho tôi câu trả lời khẩn cấp vì chỉ hết tháng này dự án của tôi tại World Concern cũng đã kết thúc, tôi sẽ phải trả lời câu hỏi của Kiên. Đồng thời tôi sẽ làm công việc phóng viên cho một tờ báo điện tử – nhiệm vụ chỉ là online để thu thập thông tin không phải đi đâu làm gì cả – do Rose giới thiệu.
Tôi sẽ phải lựa chọn sống bệnh hoạn với Rose hay là quay trở về với một người đàn ông bình thường như bao người đàn ông khác và đóng kịch trong suốt phần đời còn lại của mình. Các bạn những người đã đọc truyện của tôi đến tận bây giờ thì các bạn có thể cho tôi một lời khuyên được không? Tôi sẽ phải lựa chọn như thế nào đây? Hãy gửi email về lamlun150 yahoo.com hoặc michael_berge147 yahoo.com.vn để giúp tôi có được quyết định đúng đắn nhất.
Hết
Truyện Gay 18+: Yêu anh quá đi mất thôi
3 (
1) vote