căng ra theo dõi “thời sự”. “cảm giác lạ lắm tụi mày, tao thấy cái đó nóng hổi à, ảnh cầm đầu tao ấn ra ấn vào. Tao ngộp quá giẫy ra, rồi ảnh lại mạnh bạo ấn đầu tao vào, kêu tao “liếm đi em, như mút kem vậy”. Tâm trạng tao xốn xao lắm, vừa thấy thích thú vừa thấy kỳ quặc. Tao nghe lời ảnh, le lưỡi liếm lên, liếm xuống”. Một cô bạn rùng mình “Ấy dzà… sao… sao ghê dzậy !”. Đứa khác “Nó có mùi gì mày ?”. “cái mùi… kỳ lắm, ngai ngái, tao không biết nói sao cho tụi bây hiểu nữa”. “trời, mà mày thấy… “đã” không Liên ?”. “Gớm thấy mồ chứ đã gì”. “Mày im đi, tao hỏi con Liên chứ không hỏi mày”. Liên “tao…tao cũng thấy… thích thích, tụi mày. Nhưng mà… nó bự quá, há ra hoài mỏi miệng lắm”. Một vài em “liếm mép”, “Phan bà bà” nhìn thấy thế bật cười “mày làm gì vậy Phụng ?”. Cả nhóm quay lại thấy cô bạn tên Phụng đang lấy lưỡi liếm mép liền phá lên cười. Phụng quê quá định “hô biến” nhưng vì “chí tò mò” quá lớn nên “đành lòng” ngồi lại. “Rồi khi tao đang “hôn” cái của ảnh thì… một dòng nước bắn mạnh vào miệng tao, làm tao muốn nôn cả mật… tanh quá không thể chịu nổi”. “trời… cái gì vậy ?”. Giọng Gia Thư chen vào “tinh trùng chứ còn gì !”. Một lần nữa, các bạn lại ngẩn ngơ nhìn cô bạn ngoan hiền nhưng sao lại quá nhiều “kinh nghiệm”. “Ừ, con Thư nói đúng. Bộ mày cũng bị như vậy rồi hả ?”. Gia Thư tỉnh bơ lắc đầu, gương mặt nàng mang vẻ đẹp sắc lạnh “Không, tao đoán !”. “bộ… tinh trùng là cái đó hả Liên ?”. “Ủa, mà sao hắn… hắn bắn vào miệng mày… cái đó để … ở dưới mà !”. “Ờ, đúng đó, sao dzậy bồ ?”. Hàng loạt câu hỏi dồn dập “nã” bạn Liên khiến nàng ú ớ “trời, sao tao biết được. Tụi bây muốn biết thì thử đi.”
Cả đám “trời, chắn hắn sướng quá đó mày !”. “Ờ, tao cũng có nghe, khi mà con trai sướng quá, tụi nó xuất tinh, nhưng bình thường là vô âm đạo tụi mình mà, sao lại bắn vô miệng con Liên ?”. “Tụi bay ngu quá, vì con Liên đang “bú cặc” nó nên nó sướng quá bắn đại vô miệng con Liên”. “Ê, sao mày dùng từ “bú cặc” nghe dơ dáy vậy ?”. “vậy thì dùng từ nào, hả mấy mẹ ?”. Câu chuyện biến thành cuộc tranh cãi bát nháo. Gia Thư ngồi đằng sau, nghe mấy bạn trương gân trương cỗ cãi nhau mà nuốt nước mắt “rồi đến lúc nào đó, mọi người cũng sẽ biết thôi mà !”…
Hình ảnh xưa không khỏi làm nàng bồi hồi. Vừa xao xuyến vừa “hưng phấn” với cây kèn trong miệng, Gia Thư lại bú mút liên tục. Phan Nông lần đầu tiên được “thổi kèn” tận tình như thế, lòng dạ mát ngần. Ngẩng đầu lên hưởng cảm giác sung sướng, thấy bầu trời bao la, chợt hắn thấy cảm giác lộn ngược, sướng một chút rồi lại “que sara, sara ?! what will be will be ?!”. Tư lự, hắn quay xuống nhìn Gia Thư đang nhấp nhô, hạ bộ hắn sướng rân khi nằm trong miệng nàng. Nông tặc bất ngờ đè nàng xuống, lột quần nàng ra, tất nhiên Gia Thư không phản ứng. Sự đồng thuận của nàng làm hắn vừa ngạc nhiên vừa thích thú. Hắn thọc cu vào chim nàng nhấp liên hồi. Gia Thư quằn quại, không có vẻ đau khổ mà như thích thú, khoái lạc. Rồi họ Nông quay người nàng lại quất kiểu cẩu. Những hành động trụy lạc này không qua khỏi cặp mắt thèm thuồng của một tên trong nhóm. Hắn thấy Nông tặc dắt Gia Thư đi đã mò theo sau theo dõi. Nông tặc mặc sức nắc, dập. Tên thanh niên, chắc cùng tuổi Gia Thư cũng lấy “hàng” ra sục. Bất ngờ, “đang bắn máy bay”, hắn hoảng hồn nghe tiếng động sau lưng. Bà Lê từ đâu lủi đến bên cạnh. Do đi từ phía sau nên bà không thấy hành động “tự xử” của hắn. Hết hồn, hắn chỉ kịp lấy áo che “hàng” lại. Bà Lê lủi lên coi hắn đang dòm cái gì mà hành tung mờ ám thế thì bà xém xỉu. Trời đất như sụp đổ khi bà thấu “thằng Nông” đang đè con bà ra chơi từ phía sau tới. Tên thanh niên đứng từ phía sau thấy cái quần rách tướp của bà lòi ra những mảnh da trắng hồng nơi mông. Hắn nứng quá, những cảnh hiếp dâm trên biển và bây giờ hiện về, biến hắn thành một con thú dữ lao vào bà Lê. Đang ú ớ chưa kịp định thần thì bà đã bị hắn bóp miệng, vật xuống đất. Một tay đè miệng, một tay xé nát áo bà ra. Thân hình người đàn bà bốn mấy quá đỗi gợi dục với hắn. Hắn lòn tay xuống bóp chim bà. Bà Lê rụng rời “ngọc thể”, vung tay cào cấu vào mặt hắn. Cũng giống những trường hợp khác, điều này chỉ tổ làm tên cuồng dâm thêm hăng tiết. Hắn chồm lên ngực bà, banh miệng bà ra, cố nhét cu vào. Bà Lê chống trả quyết liệt, hắn liền bóp mạnh cổ bà. Bà Lê trợn mắt, há mồm thì tên bạo dâm đã nhét được cặc vào miệng bà. Hắn xoay qua xoay lại, nốc liên tục, miệng rên hư hử “sướng quá ! đã quá !”. Kể từ ngày bị tên Sắt cộng và bè lũ bắt thổi kèn tập thể thì bây giờ, tình cảnh tương tự lại lặp lại. Con “cẹc” trong miệng bà không còn thơm tho, ngon lành và hấp dẫn như của mấy tên đĩ đực hôm nào. Những khi bà tự nguyện hay lên cơn “thèm của lạ” thì không có, còn bây giờ bị tọng cặc vào miệng, sao mà nó đắng nghét thế ! Hình ảnh đứa con đang bị Nông tặc đè ra, mình thì bị hiếp làm mụ mẫm đầu óc bà. Đang choáng váng thì bà thấy ngón tay hắn chọt sâu vào âm đạo. Cảm giác nhột nhạt nhưng cũng thật “phê”. Bà dần nguội lại, không còn phản ứng mạnh bạo nữa. Hắn lập tức rút cu khỏi miệng bà và lột quần bà ra. Tên thanh niên này, chắc còn “nai tơ” nên vừa thấy đám lông của bà, hắn đã nứng lên úp mặt vào bú lấy bú để. Bà Lê tê tái “hột le”, nửa muốn đạp hắn ra, nửa muốn buông xuôi theo cảm xúc dục vọng. Sau mấy năm lại có một cái lưỡi quét sâu vào trong chổ kín của bà làm bà tê điếng. Hắn nhai đi nhai lại hột le và liếm sâu vào âm đạo bà. Bà quằn mình rợn người. Lập tức, một khúc thịt nóng bỏng đâm sâu vào tử cung bà, chọt lên chọt xuống. Bà Lê rùng mình tê dại, ngất ngư cơn cuồng lạc chạy dọc xương sống. Nhưng khi ấy, như sự trừng phạt, hình ảnh ông Mạnh nằm trong quan tài phủ cờ Vàng ba sọc lại hiện về. Từng phát súng danh dự ngày ông an nghỉ vang dội trong đầu bà, hòa quyện hình ảnh “bé Thư” đang bị Nông tặc cưỡng hiếp làm bà tỉnh ngộ. Bà hét lên “Buông ra” rồi đạp tên cuồng tặc văng ra. Bà Lê luống cuống kéo quần lên, lồm cồm định chạy về chổ Gia Thư thì lập tức, “Mắt Mèo” nhào vào nhanh như chớp, đè ụp bà xuống, nhét cu cái “chótt” vào chim bà điên cuồng nắc. Bà Lê quằn quại, cố nắm vóc cát vung vào mặt “Mắt Mèo” nhưng hắn chẳng “xi nhê” gì, càng nắc càng bạo. Gia Thư đang giao cấu với Nông tặc nghe loáng thoáng tiếng rên thét nhưng đã bị “chú Nông” “đe” bằng những cái dập táo bạo rồi bắn tinh ào ào vào tử cung nàng. Cách đó cỡ trăm mét, bên này gò đất, thay vì chồm hổm kiểu chó như Nông tặc, tên thanh niên đè bà Lê nằm dài, dập vào mông bà cũng tàn bạo không kém. Hắn xoay xoay mấy cái thì bà Lê cảm nhận một dòng tinh nóng hổi bắn mạnh vào tử cung mình. Bà đau đớn lịm đi…
Thưa qúy vị, chắn hẳn qúy vị còn nhớ hình ảnh mà mẹ con bà Lê cùng đồng thời “bị” và “được” “làm tình” trong phần 1. Đó đã là một sự trớ trêu cay nghiệt. Và chẳng ai ngờ rằng, ngày hôm nay, sự oái ăm đó lại xảy ra một lần nữa nhưng tư thế, dường như đã được đảo ngược. Có lẽ, sự kiện hai mẹ con đồng thời cùng “nằm dưới”, người “bị”, người “được”, lại xảy ra hai lần và cũng lại tráo đổi “thân phận” cho nhau là thuộc loại “vô tiền khoáng hậu”, lịch sử chưa bao giờ co !
Lẽ nào Gia Thư, sau biết bao cú shock và hành trình bão tố đã hóa dại ? phải chăng lúc ấy, sự thông thái cũng tê liệt, rã rời như thân xác nàng ? làm sao một cô gái vốn chất chứa hận căm lại có thể ái ân với kẻ thù đã gây bao tang thương tai ác cho mình ? riêng bản thân tôi, câu giải thích hợp lý nhất là Gia Thư đã “hóa điên” sau bao thảm cảnh dồn dập xảy ra. Những cú shock kể từ ngày Đại tá Mạnh hy sinh như những cú đấm trời giáng của võ sĩ đấm bốc và cuối cùng, cú “knock out” chính là cảnh tượng hãi hùng bọn cướp biển đã gây ra trên biển cả đã làm tâm thần cô hoàn toàn tê liệt, nửa mê nửa tỉnh. Thật đau xót cho nàng, “hồng nhan bạc phận” quả nào sai !
Trong tình huống ngặt nghèo như thế này, con người đã bị dồn ép đến mức trở lại “bản năng thú tính” thời ăn lông ở lỗ tưởng đã vùi chôn trên con đường tiến hóa. Thảm cảnh đã đưa một số người khai tử nhân phẩm và lòng tự trọng, bản năng sinh tồn đã gạt phần “người”, chừa lại phần “con”, vì thế, bạn đồng cảnh trở thành những nạn nhân đầu tiên của phần “con” trong những “thú người” này. Lịch sử nhân loại thời cận đại, khi nhân bản vị được thừa nhận và tôn trọng, không thiếu những câu chuyện kinh khiếp về những người xấu số xẻ thịt nhau tồn tại, ngoại trừ những tên ác thú vốn mang máu lạnh. Liệu trên hòn đảo cách ly và trong tình trạng sống dở chết dở này, những con người cùng màu da, sắc tộc có quay ra “thịt” nhau không khi nguồn sống gần cạn ?
Thưa qúy vị, “thịt” nhau thì chưa đến nỗi vì lương thực vẫn còn đấy ( còn khi nguồn thực phẩm cạn kiệt thì điều gì cũng có thể xảy ra, từ những con người mang sẵn mầm mống thú tính ), nhưng “hiếp” nhau thì là chuyện đã từng xảy ra. Con người, từ tính cách đến hình dáng, không ai giống ai, họ chỉ giống nhau ở những bảng phân loại bản chất. Tốt – xấu, cao thượng – bỉ ổi, hiền lành – dữ tợn, quân tử – tiểu nhân, thật thà – ác độc, thông thái – đần độn… . Những cặp phản từ ấy đã nói lên sự phức tạp của loài người nhưng may thay “Lý
Thảm kịch – Truyện người lớn đêm khuya
1.6 (
5) votes