Xoay người lại đầu giường gần đó, ông nương theo không bỏ “con mồi” xổng chạy, tay tiếp tục mở từng nút áo thoa vòng vòng bâu vú cứng ngắt ngào ngào hương thơm hoa đồng gió nội. Nhi như sợ kéo dài mất thời giờ, dượng ra áo quần gấp đi, em sẵn sàng đây. Nàng leo giường nằm ngửa phía trong, dang tay cho ông lên sau gối đầu, ông vói tay mân mê vò vọc khi cảm thấy hưng phấn móc ‘khúc côn” trám vào hang “Ba Động” nàng rướn người, hôm qua từ giả chồng anh thỏa thuê, hồi tưởng của chồng du hý “vườn đào” của mình, Nhi nhắm mắt mơ màng theo từng cú thụt vào rút ra của ông “dượng”, là gái quê thật bót sát ôm lấy dương vật ông Xuân khít khao, hai tay nàng cứ ôm ghi chặt cho hai thân hòa nhập chìm ngập trong niềm đam mê, bên vắng chồng được chủ cưng, người thụ hưởng thỏa thuê “hàng thật” thì giá cao, đáng đồng tiền bát gạo bỏ ra. Ông nắc cầm chừng một lúc để kích thích khiến Nhi sướng tê rần cả châu thân, thần sắc phương phi, hai má hồng, máu tăng nhanh chạy dồn về tim muốn vở mạch vành luôn. Chợt ông nằm ngửa ra dấu cho Nhi trèo lên bụng “thế cưỡi ngựa” nàng cứ ngập ngừng không biết làm sao, vì vợ chồng xưa nay cứ bài bản cổ điển. Em trèo lên mình “anh“ đi, nắm nhét vô, nó sướng thần kỳ, em nhịp anh dưới nắc ngược lên, chút Hạnh Nhi quá sướng tận hưởng thú phòng the bên người đàn ông la, có chức quyềnï- gọi dượng nghe thân thương nhưng không liên hệ máu mủ. Nàng cứ nhún nhảy người khom xuống cho ông nựng “trái dừa nước”. Nàng như chết đứng tận tâm can…
-Anh làm em hạnh phúc quá!!
Ông lấy đùi gạt gạt ra dấu nàng nằm ngang xong. Co chân trái gác lên vai mình, ông nắc thụt mạnh bạo, âm đạo ôm sát “khúc côn” hơn, hai người đồng tận hưởng khi cùng nhau lên “chốn bồng lai”, sợ hậu quả ông thốt lên tiếng Nhi ơi, rút ra ngoài xả bỏ. Nàng cứ kẹp cho hơi ấm của dượng tồn đọng khỏi cho thoát mất thời gian bên nhau.
Tàn cuộc, cả hai rửa rái mặc đồ trở ra chợ, tranh thủ người mua cá, ông mua thịt xách ra xe. Mua ba ly nước mía lạnh lên xe giải lao. Về nhà tài xế và Tuyết Hoa hoàn toàn không biết họ đã ăn vụng, khéo tém miệng thật nhanh.
*
* *
Nhưng có điều ông giám đốc Xuân không ngờ, bị bà vợ và cô con gái đồng tình, họ manh tâm theo dõi sự việc mỗi khi ông rời cơ quan, tuy rằng ông khôn khéo, cẩn thận không hề đi đêm vắng nhà gây ngộ nhận.
Ông thật sui xẽo gặp toàn ngày 08 tháng 3. Người bạn đời quyết chí chờ cơ hội “phục kích” đối phương phá rối ổ uyên-ương cho đôi “gian phu dâm phu”-ï bồ nhí biết tay mình một phen.
Sau chiến thuật và chiến lược trường kỳ của bà “vợ già”ø ở nhà áp dụng: là cáu-ó gắt gỏng giận hờn, nước mắt kể cả việc “cấm vận” lên giường lâu dài. Nhưng ông Xuân đâu có ngán đã có giai nhân Tuyết Hoa trẻ phục vụ với lửa tình ngùn ngụt bốc cao đầy dạt dào yêu thương đến bến. Mỗi lần ông ghé thăm đã quần thảo nhừ tử đến mức giai nhân chịu không nổi sức hồi xuân của ông. Ông mê mệt vì nhìn được thân thể Hoa mà thầm so sánh, thầm chán ngán vợ, không sanh nở lại cáu gắt, “thánh” cũng phải hạ san tìm nơi “ẩn trốn” chứ nói gì ông.
Tưởng bà vợ cảm thông cởi mở với mình khi hay tin có con trai nối dõi, giúp cho vợ chồng tràn đầy hạnh phúc mai hậu. Ông Xuân cũng không kém, áp dụng chiến thuật “du kích” cố thuyết phục cô con gái chia rẻ làm hai, cô bắt đầu thấy xiêu lòng thương cha và hiểu phần nào việc tằng tịu cô gái là chánh đáng, nguồn hạnh phúc sâu xa của gia đình nhà ta. Ông minh chứng mẹ con có tuổi, cả tháng mới vui thú ái ân được lần nhưng chẳng đến đâu, may những ngày còn trẻ ba cho con ra đời sớm không nhà ta vắng tiếng cười, vắng tanh như chùa Bà Đanh rồi.
Nhịn thèm và dồn ép quá nên tinh dịch dư thừa của ba tràn ra trong cơn mộng mị hằng đêm, thật phí đi của trời. Ba muốn “đem gửi” để có người áp ủ kiếm thằng cu, chuyện nối dõi nó quan trọng:”vô hậu chi đại” lắm con à. Tuôn hết dòng tâm sự tự đáy lòng của người cha cho con gái nghe, tưởng mình trút gánh nặng tâm lý, tình cảm bấy lâu nay lòng nhẹ nhõm. Con gái biết được sự vụng trộm của ông ngăn cản, khuyên bà “vợ già” suy nghĩ lại hay cô đứng thế “trung gian” không theo bên nào.. Ông không cho mình “ham đèo bồng” mà đích thực cần thằng cu.
Ông Xuân hoàn toàn không ngờ, máu của “Hoạn thư” trong ngày vui thôi nôi của đứa bé, vợ ông và các cô con gái kéo đến đập phá tan hoang đồ đạc, gia sản mái ấm của ông gây dựng sắm cho và đánh Hoa một trận tơi bời… Bởi cô quên lời cha chia sẻ, chỉ nghe tiếng réo gọi của mẹ nghiêm khắc lên án bênh vực cho ý thức đạo đức xã hội. Cô nghe thầm như tiếng “bồ nhí” đàn ông “ham hố đèo bồng” đã liên tưởng đến tệ nạn xã hội, biến tướng do nhu cầu đàn ông đòi hỏi.
Sau trận đánh nhau với tình địch, bà vợ “cáo già” dọa sẽ đem chuyện ông Nguyễn Trọng Xuân có vợ bé, rút rỉa tiền cơ quan phung phí cho bồ nhí sẽ trình báo với cấp trên biết, nếu ông không cam kết đoạn tuyệt với Tuyết Hoa ngay lập tức. Đổi lại bà vợ hứa chấp thuận đem đứa bé trai, con rơi về nuôi, săn sóc chu đáo xem nó như con ruột của mình.
Không còn suy tính cách nào khác ông Xuân sợ ảnh hưởng sự thăng tiến của mình và bị tội suy thoái đạo đức, buộc phải chấp nhận “điều kiện” bên vợ đưa ra chỉ vì bồ nhí.
Chuyện gia đình đang thời kỳ tốt đẹp, kín đáo khỏa lấp trong ngoài không hề ai hay biết.
Thế rồi, đùng một cái “hung tin” báo đến ông Nguyễn Trọng Xuân bị tòa án địa phương gửi giấy triệu tập với tư cách bị đơn trong vụ:”tranh chấp quyền nuôi con”. Nguyên đơn không phải chính Tuyết Hoa, mà là anh chàng trẻ tuổi, đẹp trai nghèo kiết xác hơn ông Xuân rất nhiều.
Trước phiên xử, trong vành móng ngựa của tòa Hoa chẳng nói những lời hoa mật như những ngày sống chung lén lút với ông Xuân. Nàng cũng chẳng trớ trêu, dong dài chỉ thừa nhận đó là con riêng của anh chàng trẻ tuổi đang có mặt ở đây, còn chứùng minh hai người là vợ chồng hợp pháp qua giấy đăng ký kết hôn tại xã Đại Điền, tỉnh Bến Tre trước tòa minh chứng sự thật.
Thất kiện hoàn toàn bởi không ngờø ông Xuân cuối mặt gầm xuống, xiết bao đau khổ trong tâm can nhìn bước chân hai người bế thằng Cu tý bụ bẩm đưa nhau ra về.
Mới tỉnh lại biết mình đã:”sụp bẩy… bồ nhí”, nơi ông từng bỏ tiền xây dựng mái ấm thứ hai của mình…
Ông muốn bắt thang lên hỏi ông Trời. Ông Thiên thật cao dịu vợi lòng đâm hụt hẩng, quay nhìn bà vợ già dự khán phiên tòa thêm đắng cay cuộc đời, vì sao nên nỗi, ông bước thật nhanh, đầu óc lẩn thẩn ra xe. Trong bước chân ông âm thanh nghe quen quen tiếng “dượng” vang không rõ ràng, ông lầm lủi bước nhanh hơn. Tài xế trực sẵn đón ông nổ máy, ép ga mạnh nhả nhiều cuộn khói trắng mịt mù trời đất, phóng biệt thật nhanh, nhìn kính chiếu hậu mờ ảo hình một thiếu phụ theo chân ông, người tài xế nói nhỏ cô Hạnh Nhi chạy theo ông từ bậc thềm tòa án ra xe…
Không một ai hiểu sự gì đã xảy ra bên trong phiên xử của tòa án nghị án thường nhật hôm ấy, bàng nhân chỉ nhìn cụm khói vô tình bốc cao, tan biến theo mây trời trôi lững lờ trong không gian.