tam phải không lễ. Lời lẽ chí lý của cổ nhân quả nhiên là không sai. Ba bảy bà tám vừa cất bước đi khỏi, lập tức vừa có một bó hoa tươi long trọng đặt tới. Liễu Tâm Tâm yết ớt trợn mắt, thấy trước mắt là Hiroshi Fujiki đang cầm hoa, ngực như thể có quỷ rống — Thượng đế ơi! Chúa Giê-xu ơi! Thích ca mâu ni ơi! Nàng đã làm sai điều gì chứ? Vì sao muốn liên tục chà đạp nàng như vậy? Một đống giặc lùn tới thảo phạt vừa cất bước đi khỏi, bây giờ lại đã có một con heo giặc lùn tràn đầy tự tin đến nữa… Hôm nay nàng đã quên nhìn hoàng lịch, chẳng lẽ hôm nay chính là Kim tinh đụng Thổ tinh, Thổ tinh lại đụng đến Tuệ tinh sao?
Còn chưa kịp đợi được Liễu Tâm Tâm mở miệng, Đinh Tiểu Ưu đã giống gà mái bảo vệ gà con, đứng phía trước Liễu Tâm Tâm.
“Hôm nay Tâm Tâm rất mệt, không thể theo hầu trò chơi ái tình của Hiroshi tiên sinh đâu.” Đinh Tiểu Ưu thao thao bất tuyệt lưu loát bằng tiếng Anh. Tên giặc lùn thối đó không hiểu tiếng Trung, cô lại không biết tiếng Nhật, không thể làm gì khác hơn là tạm thời dùng sở trường thứ hai của cô — tiếng Anh.
Hiroshi Fujiki nhìn thấy khuôn mặt mới lạ của Đinh Tiểu Ưu — phụ nữ Đài Loan thật đặc biệt, có ưu nhã xuất chúng giống Liễu Tâm Tâm, cũng có phụ nữ tinh tế nhỏ nhắn xinh xắn giống gà mái trước mắt. Thật tốt để chơi đùa… người phụ nữ Đài Loan khả ái này thật giống một bé con xinh xẻo…
“Anh nghe không hiểu tiếng Anh sao?” Đinh Tiểu Ưu thấy Hiroshi Fujiki nhất thời tràn ngập ánh mắt nghiền ngẫm một mực quan sát trên người cô, cơn tức không nhịn được dâng trào trong ngực.
“Tên giặc lùn thối!” Những lời này cô dùng tiếng Trung để mắng. Không hiểu tiếng Anh còn dám ra đây đần độn? Đồ tồi tệ đáng ghét! Chính là hắn làm hại bạn tốt của cô thương tâm như thế… Nhật bản không có phụ nữ để theo đuổi sao? Động dục phải đến Đài Loan này, làm cho Bạch Bằng Triển ngờ vực Tâm Tâm vô căn cứ, một đôi tình nhân như thế mà hiểu nhầm nhau chia tay mỗi người đi một ngả. Nữ minh tinh của mình không thèm quản, cấp trên lại mùa xuân trăm hoa đua nở, sông xuân nước biếc lộng gió, khiến công ty bọn họ thành đại bản doanh kháng Nhật! Thực sự là tức chết người đi được! Khó có thể thấy được Đinh Tiểu Ưu không khống chế được như thế này, cô càng nghĩ càng bực mình, nhịn không được lại muốn mở miệng mắng người.
Lúc này tiếng nói yếu ớt của Liễu Tâm Tâm hữu khí vô lực từ phía sau truyền đến, “Tiểu Ưu, để mình nói chuyện cùng tiên sinh Fujiki là được rồi.”
“Được rồi.” Đinh Tiểu Ưu không cam lòng đáp lại, nhưng vừa đứng bên cạnh vừa lo lắng để bọn họ ở cùng một chỗ.
“Liễu tiểu thư, hôm nay thoạt nhìn tinh thần cô không được tốt?” Thấy mỹ nhân thần tình uể oải, Hiroshi Fujiki mở miệng.
“Cảm tạ Fujiki tiên sinh đã quan tâm.” Liễu Tâm Tâm mạnh mẽ lấy lại tinh thần, quyết định trước tiên giải quyết xong chuyện Hiroshi Fujiki ái mộ đã. “Chỉ là thân thể tôi không được thoải mái thôi.”
“Như vậy tôi đi trước nhé, để Liễu tiểu thư nghỉ ngơi cho tốt đi!” Hiroshi Fujiki tiện thể nói.
“Không sao. Đúng lúc Fujiki tiên sinh ở đây, có thể thuận tiện nói với ngài một chút, tôi nghĩ Fujiki tiên sinh đừng đưa hoa cho tôi nữa.” Liễu Tâm Tâm khách khí đưa ra yêu cầu, nhưng trong giọng nói là sự quyết đoán không cho ngờ vực.
“Xem ra là tôi không chiếm được trái tim của Liễu tiểu thư rồi?” Fujiki hỏi thẳng, như thể sức quyến rũ của mình chưa đủ.
“Fujiki tiên sinh rất tốt, thế nhưng lòng tôi đã có người.” Liễu Tâm Tâm vừa cười vừa nói. Thời khắc này, cuối cùng nàng cũng rõ ràng, phong hoa tuyết nguyệt chỉ là tư tưởng, phải có được sự rung động của hai người, còn có động tâm mãnh liệt nữa… tựa như Bạch Bằng Triển khiến nàng rung động vậy.
“Là nhiếp ảnh gia Bạch sao?” Hiroshi Fujiki có ấn tượng với Bạch Bằng Triển rất sâu sắc, dĩ nhiên, đàn ông khí thế như vậy, rất khó tin hắn chỉ là một nhiếp ảnh gia. Hắn tin Bạch Bằng Triển hẳn là có mục tiêu xa hơn, cũng cho rằng hắn có thể đem đến cho Liễu Tâm Tâm hạnh phúc mỹ lệ. Trên mặt Liễu Tâm Tâm mang theo hạnh phúc, mỉm cười gật đầu.
“Vậy… trong thời gian ngắn tôi sẽ nhất đưa Momoko Tao mang về Nhật bản.” Thuận tiện đem người phụ nữ không ra hồn này về. Vì một thời làm nhân tình mà được đưa lên làm minh tinh như thế, cũng là nỗi sỉ nhục cho Nhật Bản và người đại diện như hắn.
“Trong khoảng thời gian này đã mang đến cho Liễu tiểu thư nhiều phiền phức.”
“Phải nói là Fujiki tiên sinh cũng giúp tôi rất nhiều.” Liễu Tâm Tâm cảm tạ sự xuất hiện của Hiroshi Fujiki, đã khiến nàng rõ ràng sự bất an của mình từ trước đến nay có bao nhiêu ngu xuẩn.
“Như vậy… Bó hoa này không thể tặng cho Liễu tiểu thư nữa sao?” Hiroshi Fujiki nhất thời hỏi.
“Đúng vậy. Ngại quá.” Liễu Tâm Tâm mỉm cười gật đầu.
“Không sao, tôi mượn hoa hiến phật vậy.” Hiroshi Fujiki nháy mắt với Liễu Tâm Tâm mấy cái.
Đinh Tiểu Ưu ở bên cạnh nghe không hiểu tiếng Nhật, khẩn trương như vậy lại cho rằng Liễu Tâm Tâm bất bình, xua đuổi tên giặc lùn bám dính người Hiroshi, đang muốn lên tiếng cản người thì —
“Ô!”
Nàng bị hôn! Tất cả phát sinh quá nhanh, Đinh Tiểu Ưu căn bản không kịp phản ứng, để gã đàn ông ngang ngược đòi lấy ngọt ngào trong miệng cô…
Cuối cùng, không khí tươi mới lại quay lại buồng phổi, cô đón lấy bó hoa tươi được nhét vào trong lòng, bên tai là Hiroshi Fujiki đang ngang ngược tuyên bố —
“Bé con mê người, đây là lễ vật gặp mặt. Lần sau gặp lại, em sẽ là người của ta!” Tiếng Anh lưu loát, không mang theo ngữ điệu đặc trưng của người Nhật Bản, Hiroshi Fujiki nói xong liền xoay người rời đi, vừa ra đến trước cửa còn dùng ánh mắt sáng quắc liếc mắt nhìn Đinh Tiểu Ưu.
Đinh Tiểu Ưu hoàn toàn ngây dại.
“Oa — đàn ông nhã nhặn như vậy thì ra cũng là một mẫu người hung hãn!” Liễu Tâm Tâm cũng nhìn đến ngây người, một lúc lâu sau mới nhàn nhạt lên tiếng. Hóa ra nàng cũng không phải đối tượng hắn cực kỳ mong muốn, không thì đã sớm bị khiêng trở về Nhật Bản rồi…
Phù phù, Tiểu Ưu này dễ bị nguy hiểm lắm! Liễu Tâm Tâm vừa lên tiếng, cũng đem ba hồn chín vía Đinh Tiểu Ưu gọi trở về.
“Cho ta muối!” Cô phóng thanh kêu to. Liễu Tâm Tâm biểu thị công ty không có muối ăn, Đinh Tiểu Ưu không thể làm gì khác hơn là hổn hển lấy ra một nắm đường thay thế.
“Tên giặc lùn thối tha, quỷ Nhật Bản đáng chém nghìn đao, hỗn trướng bốn chân –” Đinh Tiểu Ưu vừa ra sức mà ném đường cát ra cửa, vừa bốc hỏa ngùn ngụt dùng tiếng Trung – Đài ngữ hỗn tạp mắng.
Liễu Tâm Tâm trộm nghĩ, ồ, nàng có nên nói cho Tiểu Ưu hay không, tung muối đuổi vận rủi là tập tục của người Nhật mà…Không biết vì sao, hôm nay Liễu Tâm Tâm rất buồn nôn.
“Tâm Tâm, muốn ăn bánh mì cuộn hương quế không?” Phát hiện ngày hôm nay Liễu Tâm Tâm gần như cũng chưa ăn gì cả, Đinh Tiểu Ưu vội vã cống hiến ra đồ ăn vặt chiều nay của mình.
“Không nên –” vừa ngửi thấy mùi vị sực nức của bánh quế, Liễu Tâm Tâm càng thêm buồn nôn hơn. Cố nén cơn buồn nôn trong dạ dày xuống, gương mặt Liễu Tâm Tâm thoáng trở nên vô cùng tái nhợt.
“Làm sao vậy?” Kỳ lạ, bình thường Tâm Tâm rất thích ăn bánh quế cuộn, sao bây giờ lại phản ứng với bánh quế cuộn dữ như vậy?
“Không biết. Mình rất khó chịu –” Liễu Tâm Tâm lắc đầu, sắc mặt tái nhợt.
“Cậu có muốn xin nghỉ đi bác sĩ hay không?” Đinh Tiểu Ưu khẩn trương nhìn sắc mặt trắng bệch của Liễu Tâm Tâm, cảm thấy nàng có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào.
“Mình –” Đột nhiên, dạ dày Liễu Tâm Tâm cuộn lên. Thật là khó chịu…
“Đi khám bác sĩ đi!” Đinh Tiểu Ưu kêu lên, quyết định nhanh chóng đưa Liễu Tâm Tâm rời khỏi công ty, bắt tắc xi đi thẳng đến bệnh viện.
Sau khi khám bác sĩ xong, Đinh Tiểu Ưu cùng Liễu Tâm Tâm đều sắc mặt ngưng trọng ngồi trong quán cà phê, rất lâu cũng không nói lời nào.
“Cà phê…” Liễu Tâm Tâm vô thức chọn đồ uống.
“Cậu không thể uống cà phê!” Đinh Tiểu Ưu mau chóng ngăn cản.
Liễu Tâm Tâm sửng sốt một chút.”Đúng ôi… Vậy mình đổi sang uống trà nhài là được.”
Đồ uống được mang tới, Đinh Tiểu Ưu và Liễu Tâm Tâm đều tự trầm mặc một hồi. “Bây giờ cậu định làm thế nào?” Tiểu Ưu nhịn không được mở miệng.
“Đến bây giờ hắn chưa liên lạc với cậu sao?” Chuyện cứ tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp, rốt cục phải nghĩ cách giải quyết thôi! Liễu Tâm Tâm lắc đầu, cười khổ. nàng cũng không biết có thể làm sao bây giờ, Bạch Bằng Triển không muốn gặp nàng…
Hiện giờ ngay cả con nàng cũng có rồi, nhưng cũng không dám bảo đảm Bạch Bằng Triển sẽ nguyện ý thừa nhận.
“Không thì phải làm sao bây giờ đây? Tốt xấu cũng là giống của hắn mà!” Tiểu Ưu nghiến răng nghiến lợi thấp giọng mắng.
“Mình không biết… Tiểu Ưu, cậu nói đi?” Liễu Tâm Tâm bất lực nhìn Đinh Tiểu Ưu, ngực rối bời. Nàng thực sự không biết…
Có một sinh mệnh nhỏ bé hẳn là việc vui, thế nhưng đây lại làm cho nàng hoang mang lo sợ! “Đừng nói với mình là cậu muốn làm một người phụ nữ vĩ đại một mình nuôi nấng đứa bé, đến n năm sau gã đàn ông đó mới phát hiện ra là hắn đã làm cha rất nhiều năm rồi nhé!” Đinh Tiểu Ưu lạnh lùng thuyết giảng. Liễu Tâm Tâm nghe xong lòng cả kinh,
“Như vậy không được sao?” Nàng vừa rồi quả thực là có kế hoạch như vậy!
“Hiện nay cậu có bao nhiêu tiền gửi ngân hàng?” Đinh Tiểu Ưu nói trúng trọng tâm, đưa ra thực tế.
“Hai vạn đồng…” Tiền lương tháng này còn chưa xài hết. Nàng không có thói quen tích tiền, hơn nữa mới ra làm việc chưa được bao lâu, cho nên…
“Từng đấy tiền còn chưa đủ để phá thai!” Đinh Tiểu Ưu tức giận mắng chửi.
“Mình…” Liễu Tâm Tâm không dám lên tiếng trả lời.
Đinh Tiểu Ưu rất kiên định nhìn Liễu Tâm Tâm, “Đi bàn bạc với cái tên đàn ông não heo kia, cho dù hắn muốn cậu đi phá thai, tiền cũng phải lấy của hắn!”
“Mình… được rồi.” Tiếp thu sự kiên định không cho cự tuyệt trong mắt Tiểu Ưu, Liễu Tâm Tâm ngoan ngoãn gật đầu.
Nói không nghĩ nhớ nàng
[Ngôn tình 18+] Tình một đêm
1 (
1) vote