mắt tràn ngập khiêu khích không cần dùng ngôn từ giải thích.
Momoko Tao không nghĩ tới lần này đi Đài Loan lại có thể gặp được nhiếp ảnh gia đẹp trai như thế, không bằng lợi dụng cơ hội lần này tiến tới phát triển mối quan hệ luôn, không thì thật đáng tiếc. Đài Loan quả nhiên có đàn ông chất lượng tốt như thế, chuyến này cô ta đi Đài Loan thật không hề lãng phí thời gian…
“Cô nói gì?” Bạch Bằng Triển không trả lời cũng không cự tuyệt, chỉ là nhanh tay lẹ mắt bắt lấy từng biểu hiện của Momoko Tao.
“Anh ức hiếp người ta…” Momoko Tao nói dỗi với Bạch Bằng Triển một câu, vừa lúc ảnh chụp xong, cô ta yêu kiều đứng lên, tràn ngập mê hoặc đi đến bên Bạch Bằng Triển. Cả người hầu như ngã vào trong lồng ngực đàn ông rắn chắc, bộ ngực nở nang càng không ngừng đè ép lên cánh tay hắn.
“Tôi ức hiếp cô như thế nào?” Bạch Bằng Triển chỉ là rất có kỹ xảo lui lại một bước nhỏ, trên mặt vẫn nở nụ cười tươi mê người như trước.
“Anh còn nói…” Nhận ra hắn lùi lại, Momoko Tao càng tiến thêm một bước, ỏn ẻn nói, ỏn ẻn thở hầu như muốn đem gương mặt dính vào khuôn mặt tuấn tú của Bạch Bằng Triển.
Thật là người đàn ông đẹp trai… Người đàn ông này cô ta đã chấm rồi, cũng chỉ có hắn mới xứng đôi với khuôn mặt đẹp của cô thôi! Momoko Tao càng làm thêm đủ trò để quyến rũ Bạch Bằng Triển — Đột nhiên truyền đến tiếng hít thở của phụ nữ. Đi đi! Phá hủy chuyện tốt của ả, thiếu chút nữa là có thể hôn được rồi…
Momoko Tao nhìn thoáng qua kẻ đầu sỏ cắt đứt sự ve vãn của ả. “Liễu tiểu thư có việc gì không?” Tay cô ta vẫn đặt trên vai Bạch Bằng Triển, khiêu khích nhìn Liễu Tâm Tâm.
“Tôi chỉ là muốn hỏi Bạch tiên sinh có còn muốn kéo dài thời gian chụp ảnh hay không?” Liễu Tâm Tâm cụp mắt xuống, không muốn thấy người đàn ông mình yêu thân mật với người phụ nữ khác.
Sau ngày Bạch Bằng Triển bỏ đi, nàng cố gắng liên lạc với hắn, nhưng hắn vẫn không muốn nghe nàng giải thích. Mấy ngày nay bắt đầu tiến hành việc quay chụp, nhưng hắn làm trò trước mặt nàng, càng không ngừng ve vãn với Momoko Tao… Chẳng lẽ một chút tình cảm trước kia của bọn họ cũng đều không hề có ý nghĩa gì, từ nay về sau có thể quên đi sao? Nàng rất muốn mở miệng hỏi nhưng cũng không dám —
Nước mắt của nàng cũng vậy, nàng nỗ lực chịu đựng, không để cho nước mắt chảy xuống. Liễu Tâm Tâm nghĩ vậy, tim lại bị một trận co rút đau đớn…
“Ngày hôm nay trước hết chụp đến đây thôi.” Bạch Bằng Triển lãnh đạm nói.
“Tôi sẽ nhờ nhân viên thu dọn.” Liễu Tâm Tâm không muốn ngẩng đầu nhìn người đàn ông mình yêu ở cùng một chỗ với Momoko Tao, cúi thấp đầu, yếu ớt xoay người rời đi.
Không đợi Liễu Tâm Tâm đi xa, Momoko Tao không biết điều nói, “Thế nào lại có loại nhân viên muốn chết không muốn sống thế này chứ? Nhìn thật đáng ghét –” Momoko Tao ngẩng đầu, cười lấy lòng Bạch Bằng Triển, không ngờ lại gặp khuôn mặt lạnh như băng.
Nhìn bóng lưng Liễu Tâm Tâm rời đi, ngực Bạch Bằng Triển có chút rung động muốn đuổi theo, ôm lấy thân hình yếu đuối của nàng. Nhưng hắn cố đè nén sự rung động. Vô tình bỏ qua Momoko Tao đứng bên, Bạch Bằng Triển tự quay người thu dọn dụng cụ chụp ảnh, liền bỏ đi. Bị đàn ông bỏ qua Momoko Tao vừa tức giận vừa quyến luyến nhìn Bạch Bằng Triển, thầm nghĩ: Cô ta tuyệt đối muốn chinh phục người đàn ông khó như vậy! Nhưng đầu tiên cô ta cần phải giải quyết một phiền phức…
Vì vậy cô bước nhanh về phía Liễu Tâm Tâm rời đi, đánh đòn phủ đầu ra oai với Liễu Tâm Tâm.
“Đứng lại!” Liễu Tâm Tâm đi được một quãng, nhưng lại bị gọi giật lại. Thì ra là Momoko Tao.
Thì ra là Momoko Tao.
“Xin hỏi tiểu thư có việc sao?” Hít sâu một hơi, Liễu Tâm Tâm đem nước mắt đang trực trào ra khỏi viền mắt nhịn xuống, tao nhã xoay người đối mặt với cô ta. Con nhỏ giặc lùn có tướng tiểu cách, mũi nhỏ, mắt nhỏ, miệng nhỏ, lòng dạ hẹp hòi, keo kiệt! Nàng lén mắng trong lòng, quyết định đối mặt với tình địch đáng ghét, tuyệt đối muốn duy trì khí chất của nàng.
“Cô không nên lại dây dưa với Bạch tiên sinh nữa!” Momoko Tao kiêu ngạo nói. Người phụ nữ này càng nhìn càng đáng ghét… Cô ta vĩnh viễn đều nhìn không hiểu, loại phụ nữ gầy teo, yếu ớt giống Liễu Tâm Tâm có cái gì là hay? Người đại diện của cô – Hiroshi Fujiki cũng mê mệt cái người phụ nữ tong teo bằng phẳng này, hết lần này tới lần khác còn xuất đầu lộ diện giúp nàng khiến cô nổi giận! Thực sự là càng nghĩ càng tức giận! Rất rõ ràng, Bạch Bằng Triển cũng rất để ý tới nàng…
Nghĩ vậy, lòng dạ Momoko Tao lại tràn đầy khó chịu!
“Dây dưa? Vì sao lại nói tôi dây dưa?” Liễu Tâm Tâm nổi giận, nhìn dáng vẻ bừng bừng của Momoko Tao, không rõ người phụ nữ này định nghĩa “dây dưa” là sao.
“Bạch tiên sinh đã nói với tôi, anh ấy thấy cô dù bị ghét, vẫn đau khổ quấn quít lấy anh ấy, muốn tôi nói với cô là không nên lại quấy rầy anh ấy!” Momoko Tao một hồi nói cực kỳ lưu loát lừa gạt người.
Liễu Tâm Tâm vừa nghe, sắc mặt lập tức trắng bệch. Bạch Bằng Triển thực sự nói như vậy sao? Anh thực sự ghét nàng như vậy sao? Lẽ nào thời gian ngọt ngào trước đây, một chút cũng không có khiến anh lưu luyến sao? Chuyện đến nước này, nàng còn có thể nói cái gì nữa? Nghĩ đến mới vừa rồi anh thân mật với Momoko Tao như vậy, ngực Liễu Tâm Tâm khó chịu giống như bị dao cắt…
“Còn nữa, so với tôi, cô là cái thá gì chứ?” Momoko Tao đem bộ ngực nở nang cực đại, kiêu ngạo mà chìa ra cho Liễu Tâm Tâm nhìn. Khi cô ta vừa mới bắt đầu sự nghiệp trong làng giải trí, chính là nhờ vào bộ ngực kinh người này mà không tránh khỏi được không ít nhà sản xuất ưu ái!
“Cô…” Nhìn dáng vẻ khoe khoang của Momoko Tao, ngực Liễu Tâm Tâm cảm thấy chán ghét nói không nên lời, một trận buồn nôn từ dạ dày bắt đầu trào lên. Kinh ngạc nhìn Momoko Tao, nàng đột nhiên không biết bản thân mình nên nói cái gì…
Nhưng vào lúc này, giọng nói của Đinh Tiểu Ưu từ phía sau truyền đến. “Tâm Tâm, nhỏ giặc lùn kia lại quấy rối cậu sao?” Côdĩ nhiên là dùng tiếng Trung hỏi.
“Dù sao đi nữa, cô nhớ kỹ lời nói của tôi đó!” Thấy Liễu Tâm Tâm có đồng bọn, Momoko Tao cũng không có ý định ở lâu, xoay người đi khỏi.
“Tâm Tâm. . . . . .” Đinh Tiểu Ưu chạy đến thở gấp. “Cậu không sao chứ?”
Liễu Tâm Tâm lắc đầu, “Không có việc gì. Nhưng hơi buồn nôn một chút.”
419 [Ch.7-4]
Edit: Tranh
Beta: Charon
Tập trung nhìn, cô mới phát hiện Đinh Tiểu Ưu đang cầm một cái chổi nhỏ. “Cậu cầm chổi làm cái vậy?” Liễu Tâm Tâm không giải thích được hỏi.
“Quét hồ ly tinh a!” Sau khi bình tâm, Đinh Tiểu Ưu hùng hổ trả lời. Tập tục của Trung Quốc không phải là cầm chổi cản hồ ly sao? Chổi trên tay cô tuy rằng hơi nhỏ một chút, nhưng chắc là tác dụng cũng như nhau. Thấy cô bạn thân như vậy, Liễu Tâm Tâm cảm động đến muốn rớt nước mắt… “Sao cậu khóc? !” Đinh Tiểu Ưu khẩn trương hô to, không lường được là nước mắt Liễu Tâm Tâm lại ồ ạt chảy vỡ đê…
Ảnh cũng đã chụp xong, thế nhưng còn phải chỉnh sửa và chọn lựa thêm, bởi vậy Momoko Tao cùng Hiroshi Fujiki lưu lại ở Đài Loan lâu hơn. Mấy ngày kế tiếp quả thực là chuỗi lộn xộn, Momoko Tao khiêu khích vô cùng rõ ràng mà lớn mật với Bạch Bằng Triển, còn kéo theo tâm tình kháng Nhật trong công ty trở nên cực kỳ nghiêm trọng.
“Ta nói Tâm Tâm a.” Một nữ đồng sự A mở miệng.”Thế nào cũng phải thị uy một cái chứ! Lẽ nào cứ nhìn nhỏ giặc lùn kia cướp đi người đàn ông của cô sao?”
“Việc này…” Là nàng có thể quyết định sao? Liễu Tâm Tâm nói như không nói, nữ đồng sự B cũng vội vàng mở miệng. “Nhất định nha! Cô xem nhỏ giặc lùn kia, thực sự là chẳng biết cảm thấy thẹn!” Huhu… Ta có một phần tư huyết thống giặc lùn… Liễu Tâm Tâm khóc thét trong lòng.
“Không chỉ có như vậy! Ngày hôm trước cô ta còn mặc y phục hở hang, khom lưng cực thấp ngay trước mặt Bạch tiên sinh… Đồ giặc lùn chẳng biết thẹn!” Huhu… Ta có một phần tư huyết thống giặc lùn… Liễu Tâm Tâm khóc ròng trong lòng.
“Xin đi, vậy đáng tính gì đâu?” Một gã nữ đồng sự hầu như là hổn hển kêu lên, “Ngày đó tôi còn thấy cô ả không mặc áo nịt ngực, thả rông bộ ngực trước Bạch tiên sinh! Ả giặc lùn thực sự bại đức –” Huhu… Ta có một phần tư huyết thống bại đức của giặc lùn… Liễu Tâm Tâm khóc thét trong lòng.
“Còn kinh khủng hơn nữa nhá! Tôi thấy ả mặc một chiếc áo ba-đờ-xuy, bên trong không mặc thêm cái gì, đi vào phòng Bạch tiên sinh! Ả giặc lùn phóng đãng–” Huhu… Ta có một phần tư huyết thống phóng đãng của giặc lùn… Liễu Tâm Tâm lại khóc thét trong lòng.
“Trách không được Nhật bản thịnh hành phim cấp 3 như vậy, thực sự là ả giặc lùn hạ lưu!” Huhu… Ta có một phần tư huyết thống hạ lưu của giặc lùn… Liễu Tâm Tâm càng không ngừng ở trong lòng khóc thét.
“Này cô ả đi vào thật lâu sao?” Đang hừng hực thì có người nhớ tới trọng điểm, vội vàng mở miệng. Nghe thấy vấn đề này, đột nhiên cả phòng im lặng. Đối mặt với ả giặc lùn tích cực như thế, vậy “trinh tiết” của Bạch tiên sinh còn có thể bảo toàn được không? Yên lặng không bao lâu, một câu long trời lở đất nói ra đã đánh vỡ sự im lặng, “Tôi thấy bộ ngực đó là giả quá!”
“Cái kia chắc chắn là làm thật sao? Giả như vậy.”
“Phải không? Chắc chắn là mất không ít tiền!”
“Xem ra cũng hoàn hảo nha. Làm được như vậy…”
“Kỹ thuật chỉnh hình của Nhật bản đại khái cũng chỉ tầm thường thôi ha!” Một người cười nhạo tung tin.
“Chỉ sợ là cô không chịu bỏ đống tiền lớn như vậy đi làm!”
“Chắc chắn… bạn tôi a…” Trong nháy mắt, tiêu điểm chuyển đến vấn đề mà phụ nữ quan tâm. Đinh Tiểu Ưu vừa vào phòng làm việc của Liễu Tâm Tâm, thấy dáng vẻ khổ sở của Liễu Tâm Tâm, đang bị cả quân đoàn phụ nữ mồm năm miệng mười bao vây xung quanh. Thật là đứa trẻ đáng thương…
419 [Ch.7-5]
Edit: Tranh
Beta: Charon
Tục ngữ nói, vô
[Ngôn tình 18+] Tình một đêm
1 (
1) vote