. Gã Bình đaukhổ về nhà, làm tĩnh tắm bôngsen nước nóng, xoa đầy xàbông xủibọt như thườnglệ. Xoa xàbông xủibọt đến dươngvật thì kýức còn “tươi”, cảnh môngđít tuyệtvời của Quỳnhgiao kẹp chặt lấy nó làm dươngvật gã lại cương cứng. Một nụ cười thaythế cho nét đaukhổ trên gươngmặt gã. “Cũng đáng thôi. Rồi mình cũng quên đi cái gióp khốnnạn, nhưng sẽ không baogiờ quên miếng ngon đó.” Gã nằm trải trên giường, tay sục theo kýức đụ đít ả Quỳnhgiao nóngbỏng, thật là “bót”, phê ơi là phê… “Bâygiờ mình phải làm quen với chị năm thôi, chắc phải một thờigian dài…” Gã đoán không sai, phải lâu lắm nữa gã mới được nếm mùi vị ănnằm trở lại.
Nực cười thay, Quỳnhgiao không những không bị cho nghỉ việc mà còn được thăngchức cộng lên lương. Ả bây giờ “mần” với ba người đànông tại sở thay vì chỉ một. Xếp của gã Bình vào thứtư, xếp của xếp thứnăm, còn xếp lớn thì dành ngày thứ sáu.
Hết