T đang bị thương, rủi giận quá bị sốc rồi chết thì sao? Blah… blah… – Mình lên án cứ như ẻm vừa gây ra tội ác gì kinh khủng lắm, diệt chủng chẳng hạn. ????
Trước thái độ hung hăng của mình, em Uyên ngồi im re không dám hó hé, cúi đầu thành khẩn nghe tuyên án. Đang trong cơn hăng say ngon trớn nói đến nước bọt văng từa lưa, chợt nghe tiếng mở cửa phòng rồi chị Diễm đi vào, mình lật đật câm như hến, cú phanh gấp làm thiếu điều muốn té lộn cổ.
– Tự nhiên thấy chị vô im re vậy? T mới nói gì mà thấy có vẻ tức giận quá vậy nè? – Chị ngạc nhiên hỏi.
– Có gì đâu. Uyên lỡ tay đụng trúng vết may làm em đau nên… – Mình cười gượng lấp liếm.
– Có sao không? Chị coi coi.
– Không sao, hơi đau tí thôi à!
– Uhm, bé Uyên vô tình thôi mà, làm gì lớn tiếng dữ vậy, khó tính quá đi! – Chị liếc mình trách móc.
– He he, em cũng đùa thôi mà, có la lối gì đâu. Phải không Uyên?
– Phải, không có gì đâu chị. – Em Uyên vội gật đầu.
– Ba mẹ em đâu rồi, không đi chung với chị hả? – Không để chị có thời gian nghĩ ngợi lung tung, mình hỏi luôn.
– Có, dì dượng vừa nói chuyện với bác sĩ điều trị cho T hỏi thăm tình hình, giờ đang làm thủ tục xuất viện cho T ở ngoài. Nhờ chị nói giùm đó, tính đền ơn chị sao đây?
Chị nhoẻn miệng cười. Mái tóc đen nhánh vừa gội còn hơi ướt xõa dài, che phủ hai bên má trắng nõn, nhìn chị xinh xắn như thiên thần.
– Chuyện nhỏ. Chờ về nhà rồi em đền cho! – Mình hấp háy mắt cười dê.
– Nghĩ bậy bạ là giỏi! – Chị đỏ mặt làu bàu, mắt cứ nhìn nhìn em Uyên, như sợ ẻm cười hay sao ấy.
Nói cười được một lúc, bác sĩ y tá cùng ba mẹ vào phòng, mọi người đưa mình ra xe về nhà. Mới xa nhà có một ngày mà mình đã nhớ da diết, ở trong đây dù yên tĩnh tiện nghi nhưng vẫn không sao thoải mái bằng chính mái ấm của mình, nơi có sự hiện diện của người thân, của thứ gọi là gia đình…
/ Tạm ứng trước phần 1 nhé mọi người ^^