gọi lớn.
Rất nhiều người trong nhà hàng bị tiếng kêu làm giật mình nhìn qua bên này.
Nhân viên chưa kịp ra, Uyên đã gấp gáp đứng dậy ném xấp giấy bạc lên bàn rồi kéo chị Diễm ra ngoài, quên cả sự hiện diện của mình.
Mình liếc qua đống thức ăn trên bàn, chưa ăn được bao nhiêu trong khi còn rất đói cũng đành ba chân bốn cẳng chạy theo bọn họ.
Lúc Uyên lướt ngang qua nhóm kia, vài người gọi cô nàng song Uyên vẫn lặng lẽ vứt ngoài tai. Thậm chí một cô gái kéo tay Uyên muốn nói chuyện nhưng cô nàng gạt đi, quày quả bước nhanh ra cửa.
Mình đi sau bị cô gái tên Nhung bước theo gọi:
– Này…
– Hả? – Mình dừng lại, muốn nghe cô ta nói gì.
– Nhắn giùm với Uyên là tôi xin lỗi! – Nhung khẽ nói.
Mình khó hiểu:
– Xin lỗi chuyện gì? Sao bạn không trực tiếp nói với Uyên?
Khi nãy rõ ràng cô ta ngồi trơ như phỗng lúc Uyên đi qua, giờ lại nhờ mình gửi lời.
Cô ta ngập ngừng:
– Tôi… ngại! Bạn cứ nhắn giùm tôi được rồi!
Thần trí mình vụt sáng lên, không lẽ cô ta là…
– Bạn biết thằng Khang chứ? – Mình hỏi, mắt chăm chú ngó Nhung.
– A… Tôi…
Nghe đến cái tên kia, Nhung bỗng bối rối lạ thường, ấp úng không đáp.
– Hiểu rồi.
Mình cười nhạt quay lưng đi, bỏ lại Nhung đứng lặng nhìn theo.
Khi mình ra đến ngoài, Uyên và chị đã đi mất, có lẽ cô nàng không muốn ở lại nơi này để phải đối diện với đoạn quá khứ đáng quên. Mình lấy xe chạy về khách sạn nhưng lên phòng vẫn chẳng thấy hai người kia đâu, mới gọi cho chị. Người bắt máy là Uyên, giọng cộc lốc:
– Gọi làm gì?
Mình chưng hửng nhưng vẫn nói:
– Hai người đang ở đâu vậy? Sao chưa về?
– Ở đâu hỏi chi? Tối nay ngủ một mình đi! – Uyên xả một tràng rồi tắt máy.
Mình ngẩn người chả hiểu quái gì, tiếp tục gọi chị nhưng reo thật lâu không ai bắt máy. Chờ một lát, chị nhắn tin cho mình.
Chị: Bé Uyên giận T, không cho chị nghe máy.
Mình: Trời đất, em làm gì mà giận?
Chị: Ai bảo T khen nhỏ kia đẹp…
Thiệt hết biết, mình bóp đầu xoa trán một hồi mới nhắn tiếp.
Mình: Nói với Uyên là nhỏ đó xấu hoắc, xấu banh nhà lồng, thua xa Uyên cả ngàn cây số.
Chị: Bé Uyên nói “muộn rồi”.
Mình: Chị đang ở đâu vậy?
Chị: Bé Uyên không cho chị nói. T ở khách sạn chờ tí nhen, lát tụi chị về liền à!
Mình thảy điện thoại xuống giường, chán chường nằm ườn ra đó. Tưởng chuyến này đi chơi vui vẻ, dè đâu chưa gì đã gặp chuyện, nghĩ chán thật.
Cô gái tên Nhung kia theo mình đoán chắc là nhỏ bạn thân đã lẻn qua mặt Uyên quan hệ có con với thằng Khang, trước kia Uyên từng kể. Thế giới này bé thật, đi xuống đây chơi thế nào lại đụng mặt tình địch cũ, hỏi sao Uyên không sôi máu đùng đùng bỏ về.
Mình bật tivi xem trong lúc chờ đợi, cả tiếng sau vẫn không thấy bọn họ về, đang nóng ruột tính gọi thì chị điện cho mình.
– Sao chưa về nữa? – Vừa bắt máy, mình hỏi ngay.
Giọng chị rầu rĩ:
– T ra đây liền đi! Bé Uyên uống bia quá chừng, chị cản không được…
Nói xong chị đọc địa chỉ, mình tức tốc vọt đi ngay, ruột gan nóng như lửa đốt. Chỗ này lạ nước lạ cái chứ không như ở quê, hai cô gái ngồi đó nhậu say sẽ dễ kéo tới không ít phiền toái.
Đó là một quán nhậu nằm sâu trong hẻm gần chợ, mình cũng chả biết sao Uyên mò ra tới đây. Lúc này đang giữa trưa, quán không đông lắm, chỉ độ vài bàn. Kia rồi, cô nàng đang say sưa cầm ly bia tu ừng ực, chị Diễm ngồi cạnh thấy mình vô liền đưa mắt cầu cứu.
Mình bước tới kéo ghế ngồi, ngó dưới đất thấy gần chục vỏ chai rỗng mà gai người. Cái này ném về ma men rồi, không còn là người nữa.
Mình kéo tay Uyên đang cầm ly bia xuống, dịu giọng:
– Uống vậy đủ rồi, về thôi!
– Kệ Uyên! – Cô nàng gạt tay mình ra, tiếp tục uống cạn ly.
Khác với mình nghĩ, thần sắc Uyên rất bình thường, chỉ hơi tái đi vì bia. Cô nàng cũng không hề tỏ ra đau khổ, buồn bã, mà trông cực kỳ bình tĩnh.
Bình tĩnh đến khác thường!
Mình có cảm giác sắp xảy ra chuyện lớn rồi.