bàn tay bịt mắt chị, thì thầm vào tai:
– Biết ai không?
Chị giật mình, bật cười khúc khích:
– T chứ ai, còn bày đặt đố nữa!
Mình buông tay ra, ngồi xuống cạnh chị, tặc lưỡi:
– Đêm nay phải rằm không mà trăng sáng quá vậy?
– Chưa, nay mới mười bốn à, mai mới rằm. – Chị đáp.
– Ừm, chị đang suy nghĩ gì vậy?
Chị Diễm liếc sang, phát hiện đang bị mình ngó trân trân liền quay đi nơi khác, nói nhanh như sợ mình phát hiện:
– Có nghĩ gì đâu, trăng đẹp nên chị ngồi ngắm thôi!
Hôm nay trời đột ngột trở lạnh, mình để tay áp nhẹ lên bàn tay chị đặt dưới ghế nghe lạnh toát, quan tâm hỏi:
– Chị lạnh không?
– Hơi lạnh một chút! – Chị có đôi chút e thẹn đáp – Tay T ấm ghê!
Mình thoáng nghe nhột nhạt, cảm tưởng bị chị nhìn thấu tâm can. Tay mình ấm là vì cầm tay Uyên nãy giờ, chị phát hiện rồi sao?
Mình hít nhẹ một hơi thật sâu bình ổn tâm trạng, nói bâng quơ:
– Chờ em chắc lâu lắm há!
Chị nhoẻn miệng cười:
– Không lâu. Bé Uyên mới tỉnh lại cần T an ủi nhiều, chị chờ tới sáng cũng được!
Thà chị không nói còn hơn, phải nghe những lời này khiến mình càng thêm khó chịu. Mình không cố ý nhưng mọi thứ ngày càng đi lệch quỹ đạo, phải làm thế nào cho tốt đây?
Mình ngoảnh mặt nhìn ra góc vườn um tùm tối đen đầy những bụi cây, giọng mất tự nhiên:
– Uyên muốn gặp chị đó, vô trỏng nói chuyện với Uyên chút đi!
– Ừm. – Chị đứng lên, đi được vài bước thì xoay lại có vẻ ngạc nhiên – T không vào sao?
– Trong đó ngộp quá, em muốn ở ngoài này hít thở một chút! – Mình nói mà mặt không hề quay lại.
– Ừm, trời lạnh đó, T đừng ngồi lâu quá không tốt đâu!
Chờ vài giây, mình len lén nhìn theo bóng dáng thanh mảnh của chị. Cô gái trông có vẻ mong manh này, và cô gái nằm trong kia, ai mạnh mẽ hơn ai?