thế này.
Làn da trắng mịn màng, cặp chân mày đen nhánh bướng bỉnh vắt ngang vầng trán thanh tú, đôi mắt to đen tựa mắt nai ngơ ngác mà mỗi lúc đính vài giọt nước trong suốt lên đủ khiến mình hốt hoảng không yên. Bao phủ trên đôi mắt đó là rèm mi đen thật dày, dài thượt, liếc một cái là sắc như dao cạo. Chiếc mũi nho nhỏ, thon thon, cao mà hơi cong cong, bên dưới là đôi môi đỏ hồng tự nhiên thi thoảng mím lại khi chị tập trung làm gì đó.
Chị Diễm luôn là cô gái đẹp nhất trong mắt mình, đã vậy còn ngoan hiền đảm đang nữa, làm sao dừng yêu được đây?!
Đang mê mải tráng chén, chợt khóe mắt bắt gặp cái nhìn tham lam của mình, chị bẽn lẽn thoáng dừng tay:
– Nhìn gì dữ vậy?
– Chị đẹp quá à, chắc em chớt! – Mình mơ màng đáp.
– Đẹp thì liên quan gì tới chết? – Chị khó hiểu.
– Chết thèm á!
– Suốt ngày, giỏi có nhiêu đó…
Chị phì cười khúc khích khiến không gian như sáng bừng lên, lại thoăn thoắt rửa chén. Mình dòm ngó một hồi chán chê, tay quẹt lên môi mình rồi bất thần thò qua quẹt nhẹ lên môi chị một cái.
Chị Diễm giật thót muốn tránh mà không kịp, ngơ ngác mở to mắt hỏi mình:
– T làm gì vậy?
Mình nháy mắt, ra vẻ bí ẩn:
– Hôn.
– Hôn bằng tay? – Mắt chị càng mở to hơn, tỏ vẻ không hiểu.
– He he, dốt quá! Tay em quẹt lên miệng rồi mới sờ môi chị, cái đó người ta gọi là hôn gián tiếp đó biết chưa?
– Hèn chi…
– Hả?
Chị cười lỏn lẻn:
– Tim chị đập nhanh…
– Thiệt hôn? – Mình khoái chí cười tít mắt, hỏi lại ngay.
– Hông, chị giỡn đó! T vô ngủ đi, để chị dọn dẹp, đừng phá nữa!
– Chị hứa lên lại Thị Xã với em đi, em mới vô!
– Không hứa.
– Hứa đi!
– Không.
– Hứa…
– Không mà.
Ăn vạ, mè nheo, giở đủ trò mãi không được, mình buồn bực đứng dậy:
– Ừm, em vô đây, cho chị yên đó!
Uể oải đi gần đến cửa thì sau lưng có tiếng chị đuổi theo thật nhẹ:
– Khổ ghê! Chị không lên đó mà yên với T sao? Vậy cũng hỏi nữa!