rạng rỡ.
Không biết sao, thấy ẻm cười mình cũng vui lây, tâm trạng dần tốt hơn. Dù chuyện về chị như tảng đá luôn đè nặng trong lòng, khiến mình rất khó chịu, nhưng thôi.. có lẽ mình sẽ cố tạm quên chị một lúc để tỏ ra vui vẻ với em Uyên. Khi nãy ẻm nói sắp phải đi rồi, mình biết đó là lời nói thật, không phải gạt mình. Xem như đây là điều nhỏ nhoi cuối cùng mình có thể mang lại cho ẻm. Sau đêm nay, mình sẽ tìm cách thay đổi suy nghĩ của chị, rồi mọi chuyện sẽ ổn, cũng có thể mình lại tự dằn vặt bản thân vì chị!
Suy nghĩ thông suốt, mình thoải mái cười nói với em Uyên hơn một chút. Dù rằng qua ánh mắt ẻm, mình biết ẻm không vui vẻ như đang thể hiện.
Ngồi đến khoảng 9h, bọn mình tính tiền ra về. Lần này em Uyên để mình trả, theo lời ẻm nói đùa, hiện giờ mình không còn của chị Diễm mà thuộc về ẻm, dành mọi thứ cho ẻm, thế nên mình phải trả tiền với tư cách là người đàn ông của ẻm. Mình không biết nói sao, chỉ biết cười. Hiện giờ mình chỉ biểu cảm được hai trạng thái, cười hoặc khóc. Em Uyên đã không cho mình khóc, chỉ còn cách cười thôi. Dù đôi lúc nhăn răng ra, cảm giác bản thân chẳng khác đười ươi là mấy.
– T.. – Gần về đến nhà, em Uyên lại nỉ non.
– Gì nữa? – Mỗi lần ẻm thế này, y như rằng sẽ có đề xuất gì đó, mình đề phòng hỏi.
– Còn sớm, đi chơi chút nữa đi!
– 9h hơn rồi, sớm gì nữa?
– Sớm chán, mọi hôm 11-12h mình mới ngủ mà!
– Ax.. dùng từ mình nghe ghê quá!
– He he.. đi chơi chút nữa nhe! – Em Uyên cười khúc khích.
– Biết đi đâu đây? – Mình nhíu mày, thôi thì dù sao cũng là lần cuối, vì ẻm một chút nữa vậy.
– Đi nhậu. – Em Uyên nói nhỏ như sợ mình hết hồn.
– Thôi, có hai đứa mà nhậu gì? – Mình lắc đầu lia lịa.
– Hai đứa đủ rồi. Đi đi, không phải T đang buồn sao, nhậu vô hết buồn liền! – Ẻm dụ dỗ.
– Buồn thêm thì có, đừng dụ!
– Ha ha, già đầu làm như nhỏ em lắm, dụ nữa chứ?
– Ờ, tui vậy đó!
– Đi mà! Lần cuối thôi, nhậu xong về liền, Uyên không đòi đi đâu nữa hết, hứa đó! – Em Uyên kéo áo mình nài nỉ.
Thật ra, mình cũng xiêu lòng rồi mà giả bộ làm cứng. Đang buồn chuyện tình cảm, mình cũng muốn quên sầu một phen. Mà nghĩ lại, trai đơn gái chiếc ngồi nhậu với nhau, tình cảm lại mập mờ, có thể dẫn đến hậu quả nghiêm trọng, nên mình vẫn do dự chưa quyết.
Như nhìn ra được suy nghĩ của mình, em Uyên cười khẽ:
– Sao vậy? Sợ xỉn rồi bị Uyên dụ dỗ hả?
– Xì, còn lâu!
– Chứ sao? Đi đi, Uyên hứa không ăn thịt T đâu, yên chí lớn!
– Hừ, đi thì đi!
Biết là trúng kế khích tướng của ẻm, nhưng mình vẫn đi. Dù sao ẻm cũng đã hứa không làm gì bậy bạ, hơn nữa mình tin bản thân đủ nghị lực để không làm ra chuyện gì không hay.
/ Chap quá dài nên mình chia làm 2 phần, vài hôm sẽ có phần tiếp theo. Xin lỗi mọi người vì chậm trễ, nhưng thực sự mình bận quá, không còn cách nào khác!