phòng, chị tiếp tân nhanh nhảu ngay.
– Chỉ có một giấy của em thôi, chị thông cảm!
– Thuê một lúc thì được, còn qua đêm thì…
– Một lúc thôi. Chị cho xin chìa khóa, em đang gấp! – Mình nói nhanh.
– À vâng, đây, phòng 406, anh lên trên rẽ trái. – Như hiểu mình đang gấp chuyện gì, chị tiếp tân nhìn mình và chị Diễm cười bí ẩn.
– Mình đi. – Mình nắm tay chị kéo đi. Từ lúc vào đây chị toàn cúi đầu nép vào người mình vì ngại, tội chị thật.
Tranh thủ lúc đi thang máy, mình gọi thông báo số phòng cho Thanh sida biết.
Thang máy vừa dừng, mình bước vội lại phòng 406. Mẹ kiếp, phòng mình nằm giữa hai phòng 405 và 407. Lúc này quên hỏi rõ, giờ biết phòng nào em Uyên vào đây? Phải thử từng phòng thôi, mình không có ý định chờ Thanh sida tới mới hành động. Lúc đó xôi hỏng bỏng không rồi, thời gian chẳng chờ đợi ai cả.
Mình gõ cửa phòng 405.
“Két”
Chờ một lúc, cửa hé ra, một người đàn ông ngoại quốc lạ hoắc tầm 40 tuổi, người quấn khăn nhìn mình.
– Hello! What’s happen? – Ông tây hỏi.
– Sorry, I’m want… – Mình gãi đầu, dốt english bẩm sinh chả biết nói gì. Miệng lắp bắp tay đẩy cửa nhìn vào trong.
Một ông tây khác đang trần truồng nằm trên giường, nhìn mình vẫy tay chào. Hơ… gặp anh em voz rồi, tiếc là không có neptune để vào chung vui. :beauty:
– Sorry, sorry… You are continue… – Mình xua tay liên hồi, kéo chị chạy sang phòng 407. Phòng kia không phải, vậy chắc chắn là phòng này.
“Cộc… cộc..”
Mình hít sâu một hơi lấy tinh thần, lặng lẽ gõ cửa. Hàng trăm suy nghĩ trong đầu chạy loạn xạ, cố mường tượng cảnh sắp thấy trước mắt và cách xử lý sao cho vẹn toàn.