ổn định, lương tháng cả chục triệu, con Diễm quen nó thì có phước..
Nghe mẹ nói mà mình bực quá, bộ cứ nhà giàu, đàng hoàng thì đều tốt hết à?
– Nhưng mà chị Diễm không thích nó. Không tin mẹ hỏi chỉ thử coi.
Mình bực lắm nhưng vẫn nói nhỏ nhẹ, xưa nay chưa khi nào mình dám lớn tiếng hỗn hào với ba mẹ.
Mẹ nhìn chị:
– Con không thích thằng Tùng hả Diễm?
Chị nhìn mẹ, rồi nhìn mình, sau đó cúi đầu lí nhí:
– Dạ…
– Nó cũng điển trai, đàng hoàng mà, sao không thích vậy con?
Chị nghe mẹ nói vậy thì đứng im re như trời trồng, không nói được gì.
– Mẹ lạ quá à! Bộ đẹp trai, đàng hoàng, nhà giàu là chị Diễm phải thích hả? Còn tùy tính tình với trò chuyện có hợp không nữa chứ.
Mình không chịu được nên đáp thay chị.
– Mẹ thấy tính tình nó với nói chuyện cũng được mà.. Mẹ chép miệng.
Mình chưa kịp nói thêm gì, thì mẹ đã tiếp.
– Chắc mới quen nên chưa hiểu nhau thôi, con xuống tiếp nó chút đi Diễm, để vậy kì quá…
Chị đành theo mẹ đi xuống dưới nhà, còn lại mình nằm một đống trong phòng. Bực quá chả buồn xuống, với lại mình không tin thằng đó có thể chiếm được tình cảm của chị. Thôi thì cứ để nó múa may quay cuồng thêm một hôm nữa đi, rồi nó cũng sẽ chán nản tự động buông ra khi phát hiện mình đang làm một chuyện vô ích thôi..
Hôm nay nó ngồi dai hơn hôm qua, tận 9h mới chịu về. Chị đi lên phòng nhìn mình le lưỡi, mình rất yêu những hành động trẻ con của chị như thế này, yêu chết
được..
– Vui không?
Mình cười hỏi chị.
– Chán muốn chết luôn!
Chị phụng phịu ngồi xuống cạnh mình.
– Sao vậy? Đẹp trai nhà giàu, ăn nói có duyên mà.. Mình hấp háy mắt chọc chị.
Chị chu môi lặp lại câu nói của mình khi trước:
– Bộ cứ đẹp trai, nhà giàu, có duyên là phải thích hả?
– Bữa trước thấy nói chuyện hào hứng, khí thế lắm mà.
– Thì… phép lịch sự xã giao thôi, ai biết ổng dai nhách vầy..
Chị thở dài chán nản, mình nhìn mà buồn cười, nghĩ đến thằng đó vừa bực vừa thấy
tếu tếu..
– Ax…he he, mai nó có ghé nữa không?
– Chị không biết nữa..
– Nó có xin sđt của chị nữa không dzạ?
– Có. Chị nói không xài mà ổng không tin, cứ hỏi hoài à..
– Rồi sao?
– Thì… chị cũng nói vậy hoài chứ sao, hi hi…
Mình khoái chí cốc nhẹ lên trán chị. Hai người ngồi cười giỡn hi hi ha ha, bỗng nghe chuông đt của chị reo, chị chạy về phòng, một lúc sau mặt xịu xuống đi qua..
– Gì vậy?
Mình thấy lạ nên hỏi.
Chị đưa đt cho mình.
– Ổng nt đó..
– Ổng nào? Ax… thằng Tùng hả? – Ừm..
Mình mở tn ra xem.
“Anh vừa về đến nhà nè. Em đang làm gì vậy? Biết ai không hi hi..”
Mình nhìn chị:
– Sao chị biết sđt này của nó?
– Không phải ổng thì còn ai nữa.. – Đâu để em thử coi.
Mình reply lại.
“Ai vậy?”
Chắc thằng đó đang nằm canh đt hay sao ấy, chưa được 2p đã có tn trả lời, có thích
thì cũng phải chờ lâu một tí hãy reply để giữ chút giá trị của mình chứ.
“Anh Tùng nè. Diễm đang làm gì vậy? Chắc ngạc nhiên lắm phải không? Dì em cho anh đó ^^”
Đệt, mình chịu, không thèm trả lời nữa. Mặt dày như thằng này thì pó tay, mai nó lại mò tới nữa cho xem. Chị cũng tỏ ra rất không thích, nhưng chẳng dám nói gì, chắc sợ mẹ mình la…
Chờ lâu không thấy trả lời, thằng đó bắt đầu đt, tính đến lúc chị về phòng ngủ thì
tầm 8, 9 cuộc gì đấy. Đến nản.