Cầm cái túi ra canteen. Mở xem bên trong có gì thấy một cái hộp. Mở cái hộp đó ra thấy 1 cái túi… wtf..??? Mấy thằng bạn ngó tôi cầm cái túi thì nhìn nhau cười gian xảo. Dĩ nhiên là lúc đó tôi không có biết. Thằng DM nhảy túm tôi mấy đứa kia ôm chân ôm tay cho thằng Chuột cầm cái túi quà chạy biến ra góc ngồi hí húi. Nó bóc thêm mấy lớp vỏ nữa thì ra 1 cái lọ con con có tờ giấy. Mở ra đọc to và rõ ràng.
– Phong à… em thích anh.!
Móa.. tôi đơ luôn. Còn lũ bạn thì cười khẩy. Thằng Chuột đi lại xoa xoa tay
– anh Phong có em nào thích thế.
– tao giết mày.
Tôi vùng dậy. Mấy thằng cờ hó bị bất ngờ nên luống cuống hồi mới đè được tôi xuống. Tại bọn nó có 9 đứa thôi chứ solo 1 vs 1 coi. Chuột cười nửa miệng.
– thôi đem cho cái Linh xem vậy.
– thôi anh Chuột đẹp trai dễ dãi tha em
– phải có cái gì chứ xin không thế à.?
– dạ dạ.. chầu ăn sáng này em trả ạ.
– ờ ngoan. Bây thả nó ra cho tao.
Mấy thằng kia hớn hở thả tay tôi ra. Tôi phóng luôn tới chỗ thằng Chuột giật mảnh giấy khốn nạn đó xong phóng vèo lên lớp.
– tin người vl.!
Lúc sau. Tụi cờ hó lên lớp đi lững thững ra chỗ Linh.
– Linh à. Thằng Phong nó coz bồ nhí á…
….bla bla…..
– tớ biết rồi. Phong kể tớ nghe rồi.
– móa thằng nhát chết sợ vợ. Hết vui..
Vật vờ 5 tiết học xong tôi đưa em về nhà. Ngó ngó bố tôi đang xếp hành lý.
– bố đi ạ. _ Linh lễ phép chào rồi phụ bố tôi xếp đồ.
– ừ… Phong à. Bố đi nhé.
– vâng.. bố… đi cẩn thận.
Tôi nói được có đúng câu rồi đi luôn lên phòng. Tôi sợ cảm giác chia tay. Tôi không thích lắm khi nhìn thấy bố tôi đi. Có lẽ do hồi bé tôi đã phải thấy quá nhiều. Thay đồ xong tôi cố lấn ná trên phòng. Linh lên kêu
– Phong ơi. Xuống nhanh anh.
– từ từ. Anh đang thay đồ..
– nào. Thay đồ lâu vậy. Bố muốn tạm biệt anh này.
-…..
…..
Thế quái nào mà Linh lôi tôi xềnh xệnh xuống. Chào bố cái. Ông ôm tôi. Bố tôi lần này định vêd nhiều. Nhưng lại có chuyện gấp nên ông phải đi. Bố lên xe. Tôi đứng thẫn thờ. Linh vẫy vẫy tay xong kéo tôi vào nhà. Hai đứa ăn cơm trưa bố nấu.
Cả buổi ăn cơm hôm đó tôi trầm hẳn. Linh cũng không có nói gì. Nhưng sau bữa ăn em mới rúc vào lòng tôi thỏ thẻ
– Phong ơi anh buồn à.?
– …..
– em cũng buồn nữa này..
– ừ…
– huhu… Phong không thương em. _ Linh vờ rụi mắt giả khóc vừa cọ cọ cái đầu vào ngực tôi.
– ừ … sao em.?
– anh phải hỏi sao em buồn chứ..!
– sao em buồn.
– mai em với bố mẹ phải vào Đà Lạt thăm ông bà này.
Ông bà Linh ở với bác cả trong Đà Lạt. Bố Linh là con thứ 2. Dưới bố vk còn có 2 cô với 1 chú nữa.
– hả… sao lại gấp thế.?
– hix. Mẹ vừa điện cho em sáng nay. Kêu bà đang mệt muốn gặp em.
– ừ…
– không chịu đâu… xa anh nhớ anh lắm ý._ em lại nhõng nhẽo rồi.
– thôi nào.. đi mấy ngày Linh hâm .?
– dạ…. 3 ngày liền.
– thương thương. Mấy h em bay.?
– tầm 6h sáng mai ý.
– ừ.. thế chiều nay sắp đồ đi nhé.
– vâng.
Chiều hì hục sắp đồ cho Linh bay. Đàn ông con trai mà khổ quá. Tôi không sắp cho thì cái con bé kia nó lại nhõng nhẽo. Bố mẹ Linh về thấy thế chỉ cười thôi chứ chả cứu giúp tôi được chút gì cả. Tối đến ăn cơm học xong đang chơi game thì có ha miếng thịt thừa thì vào lưng.
– ck ơi..!!
– gì..?
– yêu ck lắm ý.
– ừ. Ra cho anh chơi nào.
– quay lại đây nhìn vk coi.
Tôi quay lại nhìn mà muốn lòi con mắt ra ngoài. Linh bé bỏng của tôi ăn mặc gợi cảm khônh thể tin nổi. Em ngồi lên đùi tôi. Áp mặt vào ngực tôi im im.
– sao thế Linh hâm.?
– không ạ.
– mai Linh của anh đi đâu nhỉ.?
– về bà ạ.
– thế đi đến nơi về đến chốn. Hết 3 ngày lại ra với anh nhé.
– vâng ạ.
…..
Tôi dặn em thêm mấy câu đồ đạc phải để cẩn thận mà chú ý vào vì Linh hay quên lắm. Gửi lời chào mí hỏi thăm ông bà các bác cho tôi…. Em thỏ thẻ.
– em đi 3 ngày liền anh có muốn …. yêu em không.?
– hả….?
Linh ngại rụi rụi mũi vào người tôi.
– nhưng mai em mệt không dậy được sao.?
– kệ.. ư…. hưm….
– …..
…..
Tôi ôm em vào lòng. Hai đứa chìm vào giấc ngủ sau khi trao nhau những mặn nồng.
Sáng. Dậy sớm đánh thức em. Em ngái ngủ bắt tôi cõng lên cõng xuống. Tôi cũng hơi bị mệt vì hôm qua quần hẳn 3 shot liền nhưng vẫn phải cố gắng. Đội vk lên đầu là trường sinh bất tử mà. Mang đồ cho em ra xe. Bố mẹ vk đang đợi. Em còn cố hôn tôi cái xong mới chịu chui vào xe. Báo hại tôi bị bố vk lườm cho cháy mặt. Em đi rồi. Chán quá. Lên trường chẳng ai nhắc nhở gì tôi ngủ phè. Trưa về trệu trạo ăn bát mỳ tôm. Cô đơn….
Chiều.. có điện thoại… là em gọi.
– alo. Linh à. Về với anh đi anh chán quá….
– ………..
-……….
-………
-…..
…
…
.
.
.
Chiếc điện thoại rơi trong vô thức… hụt hẫng….
Ai đó ….. làm ơn…..
Nói với tôi đây chỉ là ảo giác thôi…..
Làm ơn…
..
…
.
” ngày em về nơi ấy thiên đườg.. từnh dòng tin nhắn anh ghi. Trong vô thức bởi vì…. anh nhớ em…
Ngồi ôm mãi bóng hình…
Nụ cười ấy em trao..
Nguyện yêu hết cuộc đời…
……”
Hết phần 1.