trong bóng đá người ta dùng chân, tôi dùng đầu gối. trong bóng đá người ta nhằm vào quả bóng, tôi nhằm vào ngực đối thủ. lực xoay là cực mạnh, đầu gối tiếp xúc với vùng da ngực êm ái. Tôi ngã rơi xuống đất nhìn gã Cường văng ra xa, con dao tuột khỏi tầm tay với, gã ngất lịm, bất động. Quả đấy tôi găm vào giữa ngực thật chuẩn, tôi sợ mình găm sang phần ngực trái tim hắn dính đòn ngừng đập thì bỏ mợ. Tôi đứng dậy nhìn dượng Hùng và mẹ tôi đang chạy ra. Phủi tí bụi bám trên cơ thể tôi nhìn họ đang sửng sốt, mẹ tôi vào lấy đồ sơ cứu, dượng kêu tôi ra phụ lôi hắn vào sân nhà Linh, để hắn giữa đường nhìn cũng kì. Trông thằng ku tội tội, nằm thẳng cẳng không biết trời trăng mây gió chi hết. May mà hôm nay trời còn râm mát. Dương Hùng không nói gì tôi cả, dượng còn ra hiệu im lặng cho mẹ tôi khi mẹ tôi có ý định “ Hỏi chuyện” . Dượng đặt tay lên ngực bắt đầu hô hập nhân tạo cho hắn, dượng kêu hắn có vẻ đang tức ngực và khó thở. Một lúc sau khi nghe tiếng thở đều hơn chút, xe cấp cứu đến
Cho Thằng Cường mặt mẹt lên xe cấp cứu chở đi, có Linh đi theo “ hầu”. Ba người chúng tôi chở về nhà, vào phòng khách mẹ mắng tôi té tát, nào là cho học võ để đi đánh nhau, mẹ không quản chặt là giở thói côn đồ, lớn rồi không biết nghĩ, đánh con nhà người ta thế nhỡ có gì người ta lại đến nhà, … v.v… nói chung là chỉ mẹ tôi nói còn tôi với dượng im lặng. Dì vú với thằng ku Trí đi nghỉ rồi, kể cũng là thằng Trí đó xuốt ngày lẽo đẽo theo bố nó, tôi ở nhà thì chuyên môn tôi rúc vào phòng là xin đi vào theo ( Lúc tôi không có nhà tôi khóa cửa phòng vào ) tôi cũng thích nó lên cho vào chơi máy tính với đọc truyện luôn. Chắc nó cũng sắp thành em tôi rồi. Lại linh tinh, nhung chẳng hay ho gì mấy cái lời phụ huynh răn dạy mà ghi ra cả, với lại tôi quên mợ nó rồi, thế nên tóm tắt, hỳ. Mẹ nói tôi không có cãi lại làm gì cả, cũng chẳng có lý do lý trấu biện minh, nó sai cơ mà tôi cũng đánh nó nặng quá, dù nếu tôi không đánh h tôi cũng đang nằm cạnh nó trong bệnh viện rồi, bực tức lắm chứ nhưng nhẫn nhịn theo tiêu chí “ mềm nắm rắn buông” . Khi nào mẹ tôi bình tĩnh hơn thì trình bày sau, kinh nghiệm truyện dạy lại đấy ợ. Mẹ nói một thôi một hồi xong dượng mới phất tay kêu tôi lên phòng. Ừ thì lên, tôi lỉnh mất còn cho hai người già ở lại an ủi động viên nhau. Cơ mà lên phòng không hạ được tý hỏa nào, tôi lên sân thượng dồn hết sự bực mình vào mấy cái bao, cũng là một cách giảm stress hiệu quả. Tôi đấm đá một lúc lâu, cảm thấy thân thể rã rời thì cũng là lúc tinh thần tôi thoải mái, tôi nghĩ về việc này, chắc chắn thằng Cường sẽ không để yên, Nóng nực tôi cởi trần ra khoe cơ bụng, cũng 6 múi đấy ợ cơ mà người mỏng nên múi nó không được to, Mà tôi khoe cái này nhé, hé hé, lưng tôi săm một con phượng hoàng đạp lửa to bự luôn, kín cả cái lưng nhiều sẹo, màu đen, tôi không thích hình săm màu, tôi chỉ thích săm đen thôi, tôi săm nó lúc hè năm lớp 10 lên lớp 11 đi thăm nội bên Mỹ, chả hiểu sao tôi không thích rồng, cũng chả thích hổ, tôi thích phượng hoàng cơ. Săm cũng chả phải hổ báo gì đâu, nói thật lúc săm lên tôi chỉ nghĩ con phượng này đẹp và săm cái về khoe mình đi Mỹ chơi, Cơ mà vì cái tội ngu đấy mà gần tuần trời tôi nằm sấp vì cái lưng nó đau quá trời, thanh niên thời đại mới làm xong mới nói ( kiểu trước khi ra mặt bố mẹ vợ làm một thằng ku thế là chắc suất cưới ý : về Việt Nam bị mẹ la cho một trận, hỳ hỳ. Bực mình trẻ trâu săm thêm luôn con thiên thần gãy cánh ở tay phải luôn, cho mẹ chửi một thể, giá tiền mấy cái hình săm thì không nói đâu, nhưng cởi trần ra khoe lũ bạn thì bọn nó xuýt xoa, khoe với lão bảo vệ thì lão đá đít, khoe với lão Mạnh lão rượt tôi tóe khói vì sao tao không có mà mày có, hớ hớ. Quay lại thấy dượng đứng ở cửa với hai lon bia, dượng nhìn lưng tôi, dượng hỏi:
– Cái gì đây Phong.?