ăn cơm chung, mẹ cũng ở nhà buổi trưa nhiều hơn. Chắc không phải giấu diếm gặp nhau cho thỏa nỗi nhớ nên thế, hé hé . Tôi dần quen hơn với hình bóng một người đàn ông nữa hiện diện ở trong ngôi nhà mình, Về nhà cơm nước xong xuôi, tôi thong dong hai tay nhét túi quần lửng, dép lào áo phông đen đeo thêm headphone sang nhà hàng xóm. Lâu rồi tôi chưa đứng ở cổng này, lâu rồi tôi chưa sang đây. Tôi bấm chuông cửa “ Kính Coong” một cái rồi thôi, không có động tĩnh gì, Điện thoại có tin nhắn tôi giở ra xem:
– Sang đây làm gì..?? ( Số lạ )
– Cô giáo bảo sang có việc.
– Việc gì nói đi.? ( Số lạ )
– Sao nghỉ.?
– Thích.
– Ờ.
Tôi nhắn tin, tôi đã biết điều cần biết, mai mang cho cái “ Con Heo Kia” đọc là xong việc. Nhét điện thoại vào tôi quần, tôi chuẩn bị đi về thì lại có tin nhắn.
– Về luôn à. Đứng đây một chút đi. ( Số lạ )
– Nắng ( Dù trời không có nắng chi cả, cơ mà đứng thế này nhỡ người ta nghi là trộm thì sao.? )
– Đợi tớ một chút thôi.. ( Số lạ )
-….
Tôi không nhắn nữa, đứng ở cổng ngáp ruồi, trông như thằng nghiện lên cơn thiếu thuốc..