Vô Kỵ bồng Triệu Minh, theo lời chỉ dẫn của nàng đi về hướng tây liền trong mấy ngày. Triệu Minh nằm trong lòng chàng, được chàng chăm sóc và truyền công lực mỗi ngày nên vết thương đã lành và nàng đã khỏe mạnh trở lại như thường. Hai người không hề nhắc nhở gì tới chuyện nàng đã dạn dĩ, lựa đúng ngay giữa giờ hoàng đạo của buổi lễ mà xuất hiện để phá đám cưới của chàng với Chỉ Nhược. Và dĩ nhiên chuyện đó làm Chỉ Nhược tức giận mà ra tay đả thương nàng trước mặt võ lâm quần hùng, máu me bê bết. Và cả hai cũng không thắc mắc tại sao Chỉ Nhược lại học được một thượng tầng công phu là dùng một miếng vải mỏng để đâm thủng vai Triệu Minh một cách kì dị và ác liệt như thế. Nga Mi danh môn chính phái không thể có một môn võ công bá đạo đến như vậy!
Mà nhắc đến chuyện oán hờn máu đổ đó làm gì khi hai người, trong mấy ngày qua, cận kề âu yếm với nhau – chàng ẵm nàng trong lòng suốt ngày, tận tình chăm sóc, nàng kề má dựa vai chàng, làm nũng không ngừng – hai người xà nẹo với nhau không khác gì một cặp vợ chồng son?
Hôm sau, Triệu Minh cho biết chỗ giam Tạ Tốn còn xa lắm nên hai người mua ngựa, mỗi người cưỡi một con để đăng trình cho đỡ mệt. Đi với nhau mấy ngày trời mà Triệu Minh vẫn không cho Vô Kỵ biết Tạ Tốn đã bị Thành Khôn bắt giam giữ ở chỗ nào. Sau vài lần gạn hỏi, Vô Kỵ cũng không nhắc tới nữa. Hiển nhiên là chàng coi chuyện nàng đòi đi theo chàng là một chuyện thể khác được. Thật ra chàng còn muốn nàng đi theo, gần gũi với chàng nữa kìa. Khi hai người sóng ngựa bên nhau, chụm đầu nói chuyện với nhau, cùng ngồi ăn uống với nhau, phá phách đùa nghịch với nhau, nhiều khi chàng tự hỏi nếu Triệu Minh bằng lòng rời chàng mà về vương phủ thì chắc chàng cũng không chịu đâu. Cận kề với nhau như vậy, dĩ nhiên là nhiều lúc Vô Kỵ động lòng, cứ nhìn thấy Triệu Minh với khuôn mặt xinh đẹp, dáng người khiêu gợi trước mặt là cơn dâm cứ dâng lên. Lắm lúc chàng chỉ muốn đè nàng xuống (mà cũng không cần đè xuống, đứng cũng được) mà làm tình với nàng một trận mê tơi để thỏa lòng dục. Và chàng biết nếu chàng làm thế thì nàng cũng đồng lòng chìu theo ngay, không kháng cự. Hai anh chị đùa dỡn, rậm rật với nhau mỗi ngày, chịu đèn nhau quá cỡ, và cả hai đều biết chỉ cần một tia lửa xẹt dậm mồi là cơn lửa lòng sẽ bùng cháy lên, tràn lan, không thể dập tắt được.
Lí do nữa mà chàng biết Triệu Minh, một khi đã lên cơn nứng, cũng thành một dâm nữ hoang tàn chi địa (đàn bà con gái nào mà không vậy? Trừ phi là sư vãi, mà điều này cũng không chắc nữa!) là vì chàng đã thấy nàng làm tình rồi. Mà cũng không hoàn toàn đúng nữa! Chàng đã “thấy” những lúc Triệu Minh đắm đuối nút lưỡi, say mê bú cu chàng, nhưng chàng đã “nghe” những tiếng rên rỉ triền miên đầy thống khoái của nàng khi nàng và tên mọi da đen Phi Châu sứ làm tình liên tiếp trên Linh xà đảo. Những thứ đó chứng tỏ Triệu Minh là một cô con gái rất biết hưởng thụ dâm tình. Nhưng rồi bây giờ chàng cũng không dám làm bậy với nàng. Âu yếm, hôn hít, sờ mó qua loa thì có đấy, nhưng đè nhau xuống mà hoan dâm với nhau một trận thì chưa. Chính vì nàng mới khỏi bệnh. Vết thương đâm thủng vai, bê bết máu me, còn đó, mới lành, thì ai mà cam tâm lợi dụng để thỏa cơn dâm nứng. Con vật à? Vì thế mà chàng và nàng còn dè dặt với nhau trong vụ giao hợp, dù rằng nhiều lúc người này cứ thắc mắc, dằn vặt không hiểu tại sao người nọ không chịu khơi mào trước. Vì chỉ cần một người đề xướng, hành động là người kia tháp tùng, hòa điệu, hai người dính lẹo với nhau ngay. Nhưng chàng và nàng vẫn cư xử với nhau qua một mối tình mà có người gọi là “tình yêu thánh hoá”.
Đi được ba ngày thì hai người tới một vùng hoang vắng, thưa dân. Tròi đã dần tối mà không thấy bóng nhà để xin tá túc. Chàng và nàng bảo nhau chắc đêm nay sẽ ngủ trên cây trong rừng mà thôi. May sao, đi một đoạn đường nữa thì có một ngôi chùa nhỏ bên ven rừng. Thấy có ánh đèn lập lòe bên trong, hai người mừng rỡ rong ngựa tới trước cửa chùa. Xuống ngựa nhìn vào khuôn vườn nhỏ bên trong vắng lặng, chàng và nàng kêu cửa một chập mà vẫn không có ai xuất hiện. Vô Kỵ liền kéo Triệu Minh đi vì chàng cho rằng vì một lí do nào đó các sư trụ trì chắc không muốn bị quấy nhiễu nên không ra tiếp khách. Chàng nói thà ngủ trong rừng còn hơn làm phiền người khác. Nhưng Triệu Minh không chịu, giữ chàng lại. Có nhà cửa đàng hoàng thì xin vào trọ, can chi ngủ trong rừng rú gai góc, nàng ngại lắm. Vô Kỵ chìu lòng nàng, đứng ngoài cổng tiếp tục gõ cửa chùa. Hai người kêu gọi một hồi lâu nữa mới có tiếng chân bước ra.
Cánh cửa hé mở thì có một ông sư khoảng ba chục tuổi thò đầu ra ngoài nhăn mặt hỏi:
– Thí chủ cần gì?
Vô Kỵ thấy vị sư ăn mặc sốc sếch, tăng bào nhầu nát, đầu không cạo bóng, tóc tai lởm chởm mà lại nói năng cộc lốc thì chàng ngần ngại trả lời:
– Chúng tôi đi qua đây, nhân trời tối mà không có nhà cửa chung quanh, xin đại sư cho ở nhờ qua đêm.
Nhà sư nhìn quanh thật nhanh rồi ra dáng khó chịu, lắc đầu nói ngay:
– Chùa này không có lệ cho người ở trọ qua đêm. Xin đi chỗ khác.
Nói xong nhà sư khép luôn cửa lại. Vô Kỵ ngạc nhiên cho lối nói bực bội, như muốn xua đuổi của vị sư, nhưng chàng không nói gì cả, định bước đi. Tuy nhiênTriệu Minh đã nhanh nhẹn chìa ra một nén bạc trước mặt nhà sư mà cười nói:
– Đây là của cúng dường nho nhỏ cho nhà chùa. Xin đại sư mở lòng từ bi cho chúng tôi trọ một đêm nay thôi.
Nhà sư nhìn nén bạc rồi vẫn lắc đầu nói:
– Chùa này không có lệ nhận vàng bạc để cho người trọ qua đêm. Xin đi chỗ khác.
Rồi nhà sư ngó lên, lấy làm ngạc nhiên khi thấy Triệu Minh xinh tươi, sáng sủa, liền hỏi:
– Thí chủ đi đâu? Đi với những ai mà lạc tới vùng này?
Triệu Minh cười rất tươi mà trả lời:
– Chúng tôi chỉ có hai người đi thăm người quen ở tỉnh kế bên, ai dè không tính kĩ lộ trình nên mới mắc kẹt ở đây. Vì người và ngựa đều mệt mỏi mà chung quanh đây không có nhà cửa, chỉ có nơi đây nên mới xin tá túc, bằng không chúng tôi nhất định không muốn làm phiền ai.
Nghe nàng nói với giọng khẩn khoản như thế thì nhà sư bèn mở cửa rộng ra rồi nói:
– Vậy thì hai thí chủ cứ ở tạm nơi đây một đêm, không sao hết.
Vô Kỵ và Triệu Minh cả mừng, đi theo nhà sư vào trong chùa. Khi đi ngang qua một vườn nhỏ với một bể nước, nhà sư chỉ Vô Kỵ mà hỏi Triệu Minh:
– Thí chủ này là ai của cô nương?
Triệu Minh nhìn Vô Kỵ một cái rồi mỉm cười tinh nghịch trả lời:
– Đó là anh của tôi. Anh ấy hư lắm, không chịu ngủ ngoài rừng lá bụi, cứ muốn ngủ trong chùa sạch sẽ mới nghe. Tôi chìu anh ấy nên phải lên tiếng xin trọ chứ không phải tôi nhát sợ sâu bọ rắn rết ngoài trời như anh ấy đâu.
Nhà sư ậm ừ không nói gì. Khi đi tới phòng thọ trai, chỉ có sơ sài một cái bàn với một ngọn nến, nhà sư dừng lại nói:
– Chùa chỉ có một phòng ngủ ở trong kia cho khách thập phương tới thăm chùa nghỉ ngơi. Hai vị tuy là hai anh em nhưng trai gái không thể ở chung một phòng đươc. Phiền nam thí chủ ở ngoài đây…
Triệu Minh vội đỡ lời nhà sư:
– Xin đại sư chớ lo. Anh em chúng tôi ở chung với nhau từ nhỏ nên không có gì ngại. Chúng tôi xin ngủ ngoài đây cho tiện, ngày mai chúng tôi sẽ đi sớm.
Nhà sư ngẫm nghĩ một tí rồi nói:
– Thế cũng được. Để bần tăng cho người dọn chỗ ngủ rồi đem thức ăn cho hai vị đỡ đói.
Nói xong nhà sư đi vào hậu điện.
Còn lại hai người, Vô Kỵ nhìn Triệu Minh mà cười nói:
– Sao em nói chúng ta là hai anh em? Phải nói là hai vợ chồng mới đúng hơn chứ?
Triệu Minh nói dỡn lại:
– Đại ca hay ăn hiếp em. Người ngoài nghĩ là anh em là còn đỡ, chứ họ thấy chồng chỉ ăn hiếp vợ thì họ sẽ mắng cho đấy.
Vô Kỵ nói tiếp:
– Anh mà ăn hiếp được em sao? Quỉ quái như em thì chỉ có em nắm đầu anh chứ anh làm sao mà ăn hiếp em được.
Triệu Minh cười, hai môi cong lên:
– Đây là nơi chùa chiền, có phật hộ trì. Đại ca đừng lo, em không thể biến thành quỉ để lộng hành, hiếp đáp ai đâu.
Hai người cười đùa, chọc ghẹo với nhau một hồi thì có một nhà sư khác, cao lớn hơn, ăn mặc chỉnh tề hơn, bước vào đặt hai chén cháo và một lọ tương lên bàn rồi nói:
– Xin mời hai thí chủ ăn chén cháo nhạt. Nhà chùa chỉ có như vậy thôi.
Rồi nhà sư cầm lọ tương lên đổ vào hai chén cháo một ít mà nói:
– Tương này là do chính nhà chùa làm ra. Mong nó làm tăng thêm hương vị cho hai thí chủ khỏi ngán.
Chàng và nàng cám ơn cho sự chu đáo của nhà sư rồi cùng ngồi vào bàn. Hai người chưa kịp đưa muỗng cháo vào miệng thì có một nhà sư thứ ba đi vào với hai chiếc chiếu. Nhà sư thứ hai bảo đem đi trải ở góc tường rồi nói với chàng và nàng:
– Chúng tôi không có chăn êm nậm ấm, nhưng chỗ này rất mát mẻ. Xin chúc hai thí chủ ngủ ngon.
Vô Kỵ cùng Triệu Minh vội đứng lên đáp lễ. Hai nhà sư lẳng lặng đi ra, trước khi đi khuất còn đưa mắt ngó lén Triệu Minh một cái nữa.
Triệu Minh nhìn Vô Kỵ mà cười khúc khích. Cả hai ngồi xuống múc cháo lên ăn. Bỗng nhiên Triệu Minh nhăn mặt mà nói khẽ với chàng:
– Úi chà, cháo gì mà dở tệ. Còn tương thì có mùi thiu. Đúng là chỉ có người đi tu khổ hạnh mới có thể ăn được thôi.
Nói xong, nàng cố ăn được thêm mấy muỗng cháo nữa rồi đẩy chén cháo qua một