đoạn hình tam giác, vẫn không bị mất đà, chỉ chuyển hướng bắn tung ra ngoài. Bỗng nhiên Vô Kỵ kêu lên một tiếng “Ái chà”. Thì ra một nửa đoạn vải bắn lên trần nhà, phá thủng mái ngói, bay đi mất tiêu; một nửa tấm vải tam giác cứng còn lại bắn trật xuống trúng ngay vai Triệu Minh, ghim sâu trong đó như chém vào vậy!
Bị đâm trúng bả vai, Triệu Minh ngã lăn ra đất. Máu đỏ từ vết chém bắn ra tung toé. Miếng vải cứng sau khi cắm sâu vào bả vai Triệu Minh thì bỗng trở nên mềm nhũn, rũ xuống, đuôi nó lòi ra khỏi vết thương, phất phơ trông rất là kinh dị. Triệu Minh mím môi, nhịn đau, trỗi dậy, ôm vai bết máu cố gắng khấp khễnh chạy tiếp ra ngoài. Vô Kỵ rượt theo ngay.
Sau khi bị tình lang bỏ rơi và ra tay hạ thủ tình địch, Chỉ Nhược bực tức đưa tay lên xé luôn tấm áo cô dâu đang mặc ra làm hai. Nàng giựt xâu chuỗi ngọc thạch đeo trên cổ xuống, bóp nát nó thành bột trong tay, rồi nhìn mọi người mà tức giận nói:
– Trương Vô Kỵ đã theo ma nữ mà bỏ tôi. Tôi thề thù này tôi không trả được thì cũng như những hạt ngọc này mà thôi.
Dứt tiếng là nàng phóng mình lên mái nhà, bay đi luôn. Dương Tiêu các người vội nhẩy lên gọi lại nhưng chỉ thấy bóng nàng thấp thoáng từ xa rồi biến mất. Thanh Dực Bức vương Vi Nhất Tiếu, nổi tiếng giang hồ về ngón khinh công, nhìn theo mà phải công nhận thân thủ của Chỉ Nhược chẳng thua kém mình là bao.
Vô Kỵ rượt theo Triệu Minh ra khỏi cửa, chàng thấy vết máu nhiễu đầy trên đường phố. Nhìn ra xa, chàng thấy nàng đang loạng quạng chạy đi thì liền chạy bay tới. Chàng vừa trờ tới thì nàng đã hết sức, ngã lăn sóng sượt dưới đất. Chàng vội đặt nàng nằm yên mà coi đến vết thương. Từ cái lỗ sâu hoắm trên bả vai, miếng vải đi suốt vào trong thịt, có lẽ xuyên qua xương, chỉ thò cái đuôi ra phía ngoài một khúc. May mà miếng vải chưa đâm thủng người nàng, không xuyên từ đằng trước ra đằng sau, điều này khiến Vô Kỵ yên tâm hơn một chút. Chàng nhìn khúc vải đỏ, diệu nhiễu, lòi ra khỏi vết thương chảy loang đầy máu mà trong lòng vẫn còn kinh hãi. Biến một miếng vải mềm thành một con dao cứng rồi dùng nó để đâm suốt vào người gây trọng thương là một công phu mà chàng chưa hề bao giờ nghe tới trong đời. Ngay như chàng, thần công quán thế, mà muốn xử một ngón võ như vậy cũng rất khó khăn, nếu không nói là không thể làm được. Càng nghĩ, chàng càng run sợ, mồ hôi rịn ra đầy trán.
Triệu Minh nhìn chàng, thì thào:
– Thành Khôn ra tay cướp Tạ tiền bối… Tôi chống lại không được, chỉ giật được mớ tóc… Muốn cứu, đại ca cứ đi về hướng tây… Kêu tả sứ các người đi theo giúp…
Nói được mấy tiếng là nàng kiệt sức, thở không ra hơi. Vô Kỵ liền nói:
– Cô cứ nằm yên. Đừng nói gì cả. Vết thương tuy nặng nhưng không nguy đến tánh mạng đâu.
Nói xong, chàng liền dùng hai ngón tay cầm lấy đuôi miếng vải lòi ra từ vết thương mà từ từ kéo nó ra. Triệu Minh kêu lên một tiếng rồi quay đầu bất tỉnh luôn. Nên nhớ, về phương diện tâm học, bất tỉnh là một phương thức chống đau cuối cùng của con người: khi người ta đau đến độ chịu đựng không được nữa thì chỉ có ngất xỉu, không còn biết cảm giác gì nữa, mới tránh được cực hình đau đớn – sợ quá đến ngất xỉu cũng tương tự như vậy. Vô Kỵ rút hết tấm vải dính đầy máu ra khỏi vết thương của nàng rồi chàng ra tay điểm vài yếu huyệt chung quanh đó để cầm máu. Nhìn tấm vải sũng máu nằm dưới đất mà chàng vẫn còn rùng mình. Màu đỏ của nó vẫn không tươi như màu máu của Triệu Minh.
Sau đó chàng xé áo chú rể đang mặc để băng bó tạm cho nàng. Chàng lo lắng nhìn quanh, thấy có một tiệm thuốc gần đó thì mừng rỡ. Chàng bồng nàng đi tới tiệm thuốc hỏi mua vài thứ thần dược chữa thương. Thuốc đưa ra xong, chàng mới nhận ra là mình không đem theo tiền. Chàng nhìn vào người Triệu Minh nhưng không tiện mò xem nàng có mang theo vàng bạc hay không. Chàng liền lẳng lặng cầm thuốc rồi bồng Triệu Minh chạy nhanh ra cửa. Tên chủ tiệm vội chạy theo tri hô bị mất cướp, nhưng chỉ thấy bóng Vô Kỵ từ xa, mất hút.
Vô Kỵ ẵm Triệu Minh đi ra ngoại ô, lên một đồi trống rồi đặt nàng xuống. Triệu Minh vẫn mê man như chết giả. Chàng rịt thuốc, cầm máu cho nàng rồi ôm nàng vào lòng mà truyền Cửu Dương chân khí qua người nàng. Một lúc sau, Triệu Minh mở mắt ra, biết mình đang nằm trong lòng Vô Kỵ nàng thấy sung sướng, thoải mái, dù rằng vai nàng vẫn còn đau buốt.
Vô Kỵ thấy nàng đã tỉnh lại thì chàng nhỏ nhẹ nói:
– Tôi đã băng bó, sức thuốc vào vết thương của cô rồi. Tĩnh dưỡng dăm ngày sẽ lành ngay. Cô nên về vương phủ mà nghỉ cho khỏe.
Triệu Minh chu miệng ra nói:
– Tức là đại ca muốn đuổi tôi đi chứ gì. Tôi sẽ không nói chỗ giam của Tạ đại hiệp cho đại ca biết đâu. Đại ca đi theo tôi, tôi sẽ chỉ đường cho.
Vô Kỵ ôm chặt nàng hơn, nói:
– Cô đã phá đám cưới của tôi, rồi bây giờ còn muốn theo ám tôi nữa sao? Mai sau, tôi cũng sẽ theo ám và phá đám cưới của cô y như vậy cho coi.
Triệu Minh đỏ mặt:
– Đại ca mà làm như thế tôi sẽ đâm chém đại ca liền.
Vô Kỵ thở dài nhìn nàng nói:
– Không biết ai mà có phước để được cưới cô làm vợ như vậy.
Triệu Minh chúm miệng cười, môi cong lên:
– Thế thì đại ca nên bắt đầu tu thân tích đức để có nhiều phước cũng chưa muộn mà?
Nói xong là nàng ngượng ngùng cho lời nói như lời thổ lộ, lột trần lòng của mình trước mặt chàng. Nàng liền úp mặt vào ngực chàng, như giấu mặt đi. Vô Kỵ đưa tay nâng cằm nàng lên, nhìn thẳng vào mắt nàng mà hỏi:
– Tôi từ nhỏ đã không lừa dối, hãm hại ai, chỉ giúp người thôi. Phước đức chưa đủ sao?
Triệu Minh không đáp mà chỉ cúi đầu, mím môi e lệ lắc đầu nhè nhẹ. Cái lắc đầu đó có thể có nghĩa là chàng chưa có đủ phước để cưới được nàng đâu, mà nó cũng có thể có nghĩa là không đâu, chàng đã có quá đủ phước để hai người có thể sống bên nhau cho đến trọn đời rồi. Vô Kỵ thấy nàng yêu thương mình đến thế, không quản ngại thân phận quận chúa cao sang mà xuất hiện giữa quần hùng để ngăn cản không cho chàng làm đám cưới với Chỉ Nhược thì chàng cảm động quá. Chàng nhìn khuôn mặt xinh đẹp với đôi môi mọng đỏ, hai mép cong lên, trông hết sức gợi cảm thì chàng cầm lòng không được, liền đặt lên má nàng một cái hôn.
Triệu Minh sung sướng, đưa ta rờ trên môi chàng. Nàng nói nhỏ, hai môi cong lên trông dễ thương chi lạ:
– Hôm qua tôi cắn đại ca một cái, đại ca có giận tôi không?
Vô Kỵ hôn nhẹ lên mấy ngón tay đó, trả lời:
– Từ nhỏ, tôi đã bị biết bao nhiêu người lừa dối, đánh đập, đau khổ rất nhiều, nhưng tôi chẳng bao giờ giận ghét ai cả. Chỉ có một người mà tôi oán là tên ác độc Thành Khôn mà thôi.
Rồi chàng đưa tay lên xoa má nàng mà nói:
– Để tôi kể cho cô một chuyện này: hồi nhỏ tôi có bị một lũ chó cắn đau đớn lắm. Nhưng chúng cắn tôi vì chúng ghét tôi, nên tôi không thích. Còn cô cắn tôi vì cô thương tôi, nên tôi chỉ muốn cô cứ cắn tôi hoài, lúc nào cũng được.
Nghe lời vuốt nịnh của Vô Kỵ là Triệu Minh cảm thấy hân hoan trong lòng. Nàng áp mà mình lên bàn tay của chàng rồi dụi mặt mình vào trong đó. Vô Kỵ nói tiếp:
– Để tôi cắn cô một cái xem cô có giận tôi không nha.
Nói xong là chàng cắn nàng thiệt. Chàng đưa miệng tới gần môi nàng, hà miệng cắn nhẹ lên bờ môi mà lúc nào cũng mím lại, cong lên trông rất là dễ thương và gợi cảm đó. Chàng không hôn nàng mà chỉ cắn nhằn nhằn lên đôi môi mềm ấm đó.
Triệu Minh lim dim để yên cho chàng “cắn” mình. Nhưng một lúc sau, khi thấy chàng cứ nhằn nhằn trên môi mình, chẳng làm một cái gì khác hơn nữa thì nàng hở miệng đưa luôn lưỡi nàng vào miệng chàng. Vô Kỵ bú luôn cái lưỡi đó, và đồng thời chàng cũng lùa lưỡi chàng vào miệng nàng. Hai người nút lưỡi nhau một cách say đắm.
Ôm ấp, hôn hít nhau một lúc, Vô Kỳ bèn bồng nàng bước xuống đồi. Chàng dùng một viên đá để khắc dấu một ngọn lửa lớn quay về hướng tây trên một thân cây to bên đường. Đó là dấu hiệu giáo chủ Minh giáo hiệu triệu giáo đồ hãy đi về hướng tây.
Đánh dấu xong, chàng cùng Triệu Minh lên đường ngay.
Cuộc tình của chàng và Chỉ Nhược dĩ nhiên là đã gặp rắc rối, chông gai. Mới hồi nãy hai người sắp trở thành vợ chồng, bây giờ thì không biết đến lúc nào cái chuyện đó mới thành tựu – nếu chàng và nàng còn có cơ may để gặp nhau mà nói chuyện phải trái với nhau. Chỉ Nhược oán giận chàng là một điều chắc chắn, và cho dù chàng có lời xin lỗi thì có thể nàng sẽ gây phiền toái, làm đời sống của chàng sau này gặp nhiều khó khăn, buồn rầu. Vậy mà không hiểu sao trong lòng chàng lúc này lại cảm thấy thoải mái, hân hoan, không hề lo buồn một chút nào- thế mới lạ. Làm như là cưới được một cô con gái nhan sắc cực kì xinh đẹp như Chỉ Nhược là mang một cái gông, đèo một cái cùm, và rời xa nàng là thoát khỏi ngục tù không bằng!
Bồng tấm thâm mềm mại, nhỏ nhắn, thơm phức của Triệu Minh trong tay, đầu nàng dựa trên vai, Vô Kỵ cảm thấy sung sướng như mình bay bổng trên non tiên. Nếu không phải vì lo lắng đi cứu Tạ Tốn thì chàng chỉ muốn cứ mãi mãi ôm sát người nàng trong lòng như thế này mà đi luẩn quẩn, loanh quanh khắp nơi khắp chốn, cho đến suốt đời.