nàng thì nàng bặm môi dí lòng bàn tay vào ngực chàng một cái. Một luồng nội lực nhu hòa, mát lạnh đẩy người chàng ra xa liền. Vô Kỵ nhận ngay ra đó là nội công thâm hậu của Cửu Âm chân khí, cực kì sung mãn, không kém gì Cửu Dương thần công của chàng. Chàng lại định bước gần tới nàng thì nàng lùi thêm một bước nữa mà thổn thức nói, giọng nghe tiếng được tiếng không:
– Làm ơn… Đi…
Vẻ nhất quyết mà lại đau thương của Phượng Nữ làm Vô Kỵ không dám cưỡng lời. Chàng vội lùi bước ra ngoài. Vừa ra khỏi cửa động là chàng đã thấy nó nặng nề khép lại ngay. Chàng vội kêu lên:
– Chị Phượng!
Nhưng thoáng một cái là hình dáng tuyệt trần của người con gái trắng nuột trong bộ đồ đen tuyền với cặp mắt đẫm lệ đã bị che khuất sau tảng đá rồi. Chàng thẫn thờ đứng nhìn theo, đầu óc phân vân, bất định, không hiểu tại sao nàng lại có vẻ đau khổ đến như thế.
Cái đau đớn của nàng có liên quan gì tới Cổ Mộ phái và bệnh đồng tình luyến ái? Tới luyện tập Ngọc Nữ Tâm Kinh và Cửu Âm chân kinh? Tới dâm tính ham làm tình với nam phái hay bộc phát bất ngờ và Trương Vô Kỵ, người đàn ông thứ hai được sống trong Cổ Mộ đài? Tới tình yêu với các cô gái thân cận và tình dục với người đàn ông hiếm hoi trong đời nàng?
Lòng dạ uẩn khúc của Phượng Nữ có ai mà hiểu thấu được không?
Một lúc sau, chàng nhìn quanh thì thấy mình đang đứng giữa một khoảng rừng rậm thâm u, cây cối chằng chịt, kín mít. Nếu không biết trước mặt là một cửa động thì không ai có thể ngờ được đây là đường vô Cổ Mộ đài. Đúng như Phượng Nữ nói, quân Mộng Cổ có đem đại quân tới đây mà lục xét cả núi Chung Nam này thì ngàn năm chúng cũng không thể tìm thấy được gì. Chàng lần mò đi theo hướng dốc xuống núi một chặng thì gặp phải một khoảng đất trống rất lớn rộng có nền móng nhưng ngổn ngang những cột gỗ, ngói gạch tan hoang. Chàng nhớ ra, theo lời kể của Phượng Nữ, đây chính là Trùng Dương Cung của Toàn Chân giáo phái đã bị quân Nguyên tàn phá san bằng từ lâu chứ không sai. Đứng nhìn cảnh hoang tàn, Vô Kỵ thở dài một cái buồn bã, xót cho số phận của đất nước đang nằm trong tay giặc, rồi quay người đi luôn.
Chàng bước theo con đường mòn xuống gần chân núi thì chợt nghe tiếng quyền kiếm vang lên vù vù sau ven rừng. Chàng liền phi người ngay tới hướng đó thì thấy có ba người đang quần thảo với nhau một cách kịch kiệt: hai người đàn ông bắt nạt một cô con gái. Vừa thấy cảnh đó là Vô Kỵ vừa mừng rỡ, vừa tức giận.
Chu Chỉ Nhược đang bị hai lão già Huyền Minh vây đánh dữ dội.