nhiên đã sẵn sàng trước mặt mời mọc mà vẫn không được nếm dùng. Chàng cảm thấy như mình vừa mới mất mát đi một cái gì yêu dấu. Vậy mà tự nhiên chàng lại cảm thấy vui mừng. Tuy mất mát đi một cơn sướng của lòng tư dục, nhưng vui mừng là vẫn còn giữ được chân tính của con người. Chàng như người vừa mới tỉnh giấc sau cơn mê muội mà ra tới nơi sáng lành.
Chàng ôm vào người cái thân hình trần truồng trắng toát của người yêu mà bỗng dưng thấy sảng khoái và hứng khởi vô cùng, như mới thoát khỏi một gọng kềm nhức nhối, gỡ đi một tảng đá nặng nề. Cái mặc cảm tội lỗi mất đi là tự nhiên cái khoái lạc hồng hoang liền kéo tới. Ghì sát tấm thân trong suốt, êm ái, khiêu gợi đó vào trong lòng thì chàng nổi nứng lên một cách dữ dội, bất ngờ – khác hẳn cái nứng lúc nãy, mạnh mẽ hơn nhiều. Mất mát thì phải được đền bù, mừng vui thì phải được thăng hoa. Cả hai thứ đó sẽ được thực hành ngay bây giờ, ngay trong lúc này! Chàng hăng hái bế xốc Phi Phương lên, biết ngay là hôm nay hai người sẽ cùng trải qua một cuộc truy hoan có một không hai trên đời.
Sau đó, chàng say sưa, mê mải đứng đụ nàng như một con thú hoang. Chàng dạng chân đứng đụ nàng một cách dữ dội, tàn cơn như muốn chẻ đôi người nàng ra làm hai. Phi Phượng không ngờ là hôm nay Bảo Bảo lại làm tình với nàng một cách cuồng bạo, kinh khủng đến thế này. Chàng hùng hục như vậy là để bù lấp lại những ngày hai người xa cách, thiếu nhau chăng? Có lẽ vậy. Vì chính nàng cũng đang mang một háo hức tương tự. Và do đó, nàng cũng hết mình tham gia vào cuộc ái ân dồn dập này. Thế rồi Bảo Bảo và Phi Phượng cùng giao hoan với nhau một cách đê mê, khốc liệt, đắm đuối, tận cùng – đến khi cả hai đều rã rượi, ngất lịm mà vẫn ôm nhau đứng thở dốc giữa phòng, không buông nhau ra…
Nhưng Phi Phượng làm sao biết được cái sự thật trong lòng của Bảo Bảo lúc bấy giờ. Cái sự thật này chôn kín trong tâm khảm của chàng, mà có lẽ chính chàng cũng không ngờ tới. Cái sự thật mà không hề có nàng dự phần ở trong đó, nó chỉ có liên quan tới hai người anh em mà thôi. Cái sự thật giữa anh trai em gái, sống chung một nhà, mang cùng giòng máu. Cái sự thật giữa nam hùng nữ sắc, đa đoan thả lỏng, dâm tính đĩ ngầm. Cái sự thật của trận làm tình vũ bão đó tưởng khó hiểu, nhưng thật ra lại rất là giản dị.
Đúng vậy. Sự thật thứ nhất: chàng cố làm tình cho đến khi mệt lả để hòng quên đi cái lôi cuốn tội lỗi của người anh trai lạc lối – trong lúc vô tình nhìn thấy cảnh thủ dâm của người em gái – đã xuýt phạm vào một hành động mang nhiều dâm ô, cấm đoán. Sự thật thứ hai: chàng cố làm tình cho đến khi kiệt sức để mong quên đi hình ảnh của người em gái đáng thương – sau khi nhìn trộm cảnh ái ân của người anh trai – đã vội vã lén bỏ đi trong lúc chơi vơi, dằn vặt giữa dục tình…
[Em Thương, there you go… Obviously I took your joking defiance as a real challenge. Mind you not?]
Trong khi Bảo Bảo đứng dúi mũi vào giữa cặp vú trắng nõn của người tình mà há miệng thở hồng hộc thì trong phòng riêng vắng lặng, Triệu Minh nằm úp mặt vào chiếc gối hoa mà nước mắt nhạt nhòa…