thể lõa lồ của mình.
Chỉ Nhược thấy Triệu Minh đỏ mặt ngượng ngùng thì nàng chống tay lên hông, liếc tên mọi hình dáng thô bạo, giả nhân đang đứng tồng ngồng, phô trương con cu đen đủi, kinh khiếp một cái rồi nói mỉa thêm:
– Thì ra cái người mà Triệu cô nương muốn chia sẻ dâm tình là một tên ngoại lai, người không ra người, ngợm không ra ngợm.
Tên Phi Châu sứ nghe nàng xỉ vả, nói xéo mình thì hắn trợn mắt lên. Triệu Minh liếc nhìn tên cốt đột mà cũng phải ngượng ngùng, thầm công nhận là Chỉ Nhược nói đúng. Nhưng nàng lại tức mình thầm nghĩ tại sao người bắt gặp tại trận màn khẩu dâm hành lạc của nàng với tên da đen lại là Chỉ Nhược, người mà nàng biết đang hận thù, ghen tức, ghét bỏ nàng vô cùng? Trời ơi, còn Vô Kỵ nữa! Nếu Chỉ Nhược kể lại cho Vô Ky nghe những cảnh dâm tục nàng đã thấy trong phòng này…. Ôi chao… Nàng vừa uất ức, vừa hốt hoảng, không nói được một câu nào mà chỉ ấp a, ấp úng:
– Tôi… Tôi…
Chỉ Nhược bèn ngắt lời nàng – nàng nhíu mày nhìn Triệu Minh với cặp mắt khinh khi, trề môi nói lên với một giọng phỉ báng:
– Những hành động này chỉ có những hạng kỷ nữ rẻ tiền, gái điếm hạ cấp mới làm được mà thôi. Triệu cô nương là một quận chúa cao sang, quyền quí, không ngờ lại có thể lụy người hạ mình trở thành một con đĩ thập thành tồi bại, có những hành vi dơ dáng điếm nhục đến như vậy…