chiếm được, mà trước đó chàng đã thất bại không biết đến bao nhiêu lần. Tuy biết là nàng phải giữ lời tuyên thệ, bảo vệ trinh tiết, nhưng chàng đã không ngần ngại mà cướp luôn cái quí giá đó, làm nàng lỡ trọn lời thề. Tại sao vậy? Chỉ có một lời giải đáp mà thôi: chàng không muốn mất nàng. Một khi Tiểu Siêu không còn trinh nữa thì nàng không thể trở về nước Ba Tư mà làm thánh giáo chủ được. Và như vậy, nàng sẽ mãi mãi ở lại với chàng. Vô Kỵ thở ra, sung sướng. Chàng mơ màng nhìn xuống mặt của Tiểu Siêu với cặp mắt xanh lơ thăm thẳm và thân hình trắng toát nẩy nở mà chàng vẫn còn cảm thấy rung động và gợi hứng vô cùng.
Còn Ỷ Ti thì úp mặt vào ngực Vô Kỵ mà mỉm cười tự mãn, hai đồng tiền lúm sâu trên má. Sau màn đụ đéo, cơn dâm nứng đã hạ hỏa. Vậy mà mặt nàng vẫn đỏ bừng, hai mắt vẫn long lanh. Cơn sướng khoái hình như làm nàng trẻ đẹp thêm ra. Đàn bà đa tình lúc nào cũng vậy, sau màn làm tình đầy hứng thú là tự dưng trở nên xinh tươi hơn, đằm thắm hơn, như có thuật hái dương bổ âm vậy. Trận giao hoan vừa rồi thật là còn hơn cả sự mong đợi, uớc muốn của nàng. Còn mong muốn gì nữa? Nàng chống tay lên, nhìn Vô Kỵ đang lim dim con mắt, thở hào hển sau một trận làm tình mê tơi, thần phi phách tán, bềnh bồng trong cơn tàn dâm say đắm, đê mê đào mộng (theo chữ Hồ Đại Dư).
Ỷ Ti ngước mặt nhìn chàng, từ từ chồm người lên, ôm lấy ngực chàng rồi ghé miệng sát vào tai chàng mà nói khe khẽ. Nàng đổi giọng một cách khác thường, tuy tiếng nói thủ thỉ thì thào, mà rõ ràng là đầy vẻ non trẻ, ngây thơ, tơ dại – giọng của nàng như là năn nỉ như là phủ dụ, như là vuốt ve như là qụy lụy, như là mơn trớn như là khiêu gợi:
– Giáo chủ… Cháu đã trao thân, dâng hiến cuộc đời trinh nữ của cháu cho giáo chủ rồi đó… Giáo chủ là người duy nhất đã chiếm được trọn con người của cháu… Vậy là giáo chủ đã sung sướng, toại lòng rồi nhé… Riêng cháu… Lần đầu tiên với giáo chủ, cháu cũng đã thỏa mãn vô cùng… Giáo chủ ơi… Thế là tình hai ta gần nhau như vậy là đã quá đầy đủ… Không còn mong gì hơn nữa… Bằng lòng cho cháu đi nhé… Cho cháu về Ba Tư, nơi quê hương sứ sở của cháu… Cháu van xin giáo chủ… Nếu giáo chủ muốn, cháu sẽ sẵn sàng hầu tiếp, chiêu đãi giáo chủ thêm một lần nữa… Rồi sau đó, xin giáo chủ cho cháu ra đi…
Nghe tới đó, Vô Kỵ không thể không ôm lấy thân hình trắng muốt của người con gái đó, rồi đẩy ngửa nàng ra mà lăn người đè úp lên tấm thân trần truồng của nàng. Bắt đầu lại, một lần nữa……