đọng, ướt đẫm tinh sương. Nhìn cảnh đào khê vần vũ hoa tàn, dập dồn sau một trận mây mưa, chàng bồi hồi xúc động. Những cảnh đụ đéo làm tình dữ dội của Bá Đa sứ với Tạ Tốn lại hiện ra trong đầu chàng. Dí mặt thật gần để đọc những chữ trên cái đùi trắng mịn đó mà tim chàng cứ đập thùm thụp…
Coi xong một hồi, Vô Kỵ ngửng đầu lên mà nói với Triệu Minh:
– Bây giờ tôi đã hiểu phần nào sự biến hoá của võ công nước Ba Tư rồi. Nhưng muốn thắng họ thì tôi không dám chắc. Những hàng chữ trên người Linh Nhi và nàng Ba Tư sứ đứt đoạn, thiếu sót rất nhiều. Tôi cần biết thêm một vài điều nữa. Giá mà có một người nào đó cũng có những chữ Thánh Hỏa lệnh nổi trên người thì hay biết mấy.
Triệu Minh nghe chàng nói tới đó thì bỗng dưng mặt nàng thẹn thùng, đỏ bừng lên. Nàng liền quay mặt đi hướng khác…
Tạ Tốn lên tiếng:
– Vô Kỵ, con. Ta và con đều bị trúng vài miếng thẻ bài vào người. Thế nào mà chẳng có dấu chữ gì in trên đó?
Vô Kỵ lắc đầu thưa:
– Nghĩa phụ với con đều bị điểm huyệt bởi cái đầu của Thánh Hỏa lệnh nên không có vết chữ. Con đã xem rồi. Chỉ có người nào bị đánh trúng bởi chiều ngang của Thánh Hỏa lệnh thì mới có vết chữ in trên người mà thôi. Không biết có ai khác cũng bị thẻ bài đánh trúng không?
Triệu Minh nghe vậy thì càng mắc cỡ thêm. Phải rồi, nàng nhớ là nàng đã bị tên Phi Châu sứ đánh vào ngực một thẻ bài. Sau đó, khi làm tình với nàng, hắn đã sờ ngực bóp vú nàng đã đời và nàng đã nhìn thấy cảnh bàn tay đen đủi của hắn dày xéo trên bộ ngực to lớn của nàng, khiến nàng mê tơi – cùng lúc đó, nàng cũng đã thấy những vết chữ nổi lên trên bầu vú trắng trẻo của mình rồi. Bây giờ nghe Vô Kỵ cứ hỏi những câu bâng quơ, làm nàng ngượng quá. Chẳng lẽ nàng lại công nhận rồi phải phơi ngực cho chàng xem trước mặt mọi người hay sao?
Bỗng nhiên Tạ Tốn hỏi lớn lên:
– Triệu cô nương, cô cũng bị thương bởi tấm thẻ bài, vậy cô chỉ cho Vô Kỵ xem chữ in trên Thánh Hoả lệnh đi.
Triệu Minh liếc nhìn Vô Kỵ một cái thật nhanh, thấy chàng không nói gì mà chỉ dòm mình với con mắt kì lạ, nửa như đùa cợt, nửa như dò hỏi thì biết ra ngay là chàng đã dỡn cợt với mình. Lúc nàng bị đòn đó, chỉ có Vô Kỵ, Tạ Tốn và Linh Nhi là biết thôi. Linh Nhi bây giờ nằm thiếp đi, còn Tạ Tốn đui mù, đâu có thấy nàng bị đánh trúng vô ngực? Như vậy là Vô Kỵ đã biết nàng có những chữ nổi trên vú và chàng đang đùa dai với nàng chứ không sai. Cũng tại vì câu nói móc họng hồi nãy của nàng mà thôi! Tự dưng người nàng nóng bừng, khiến hai đôi má nàng đỏ hồng lên. Tự dưng nàng lại muốn hùa theo Vô Kỵ mà ngả ngớn, chửng giỡn với chàng. Tự dưng nàng lại muốn phơi trọn bộ ngực của mình – mà nàng biết rất là to lớn và gợi dục – cho chàng xem. Tự dưng nàng lại muốn chàng soi mói, nâng niu, sờ mó trên hai bầu vú căng mọng của mình. Nhưng đó chỉ là ước muốn thầm kín của nàng mà thôi. Trươc mặt mọi người, làm sao mà nó thành sự thật cho được? Cho nên nàng phải dằn lòng lại, cố dấu cái rộn ràng hiện lên trên khuôn mặt bừng đỏ của nàng. Nhưng trong hoàn cảnh này, Vô Kỵ đang cần thêm chi tiết để ấn chứng võ công Ba Tư, nên nàng không thể từ chối được là trên ngực mình không hề có dấu vết gì cả.
Nàng đành phải trả lời Tạ Tốn một cách khó khăn:
– Thưa Tạ tiền bối… Vâng… Tôi… Nhưng thôi… Để tôi nhờ Chu cô nương một chuyện.
Chỉ Nhược nghe Triệu Minh muốn nhờ vả mình làm một việc, tuy chưa biết là chuyện gì, nhưng nàng đã trề môi, làm mặt giận, quay người đi chỗ khác. Làm như không thèm nghe nữa.
Triệu Minh biết là Chỉ Nhược còn tức giận lắm bởi vụ chùa Vạn Pháp, không muốn giúp mình thì nàng liền quay sang nói với Tiểu Siêu:
– Tiểu Siêu, cô giúp tôi làm chuyện này nhé.
Tiểu Siêu thấy Triệu Minh hỏi nhờ nàng giúp đỡ thì nàng mỉm cười, vui vẻ, săng sái nhích tới gần liền. Triệu Minh bèn nói nhỏ vào tai nàng:
– Tôi bị đánh vào ngực, nét chữ in trên người. Nhờ cô đọc lại cho Trương công tử.
Nói xong, nàng quay người đi rồi đưa tay định kéo áo xuống. Tiểu Siêu nghe Triệu Minh nói xong rồi bắt đầu trút áo ra thì nàng hốt hoảng, vội vàng đưa tay ra cản lại:
– Khoan, khoan… Quận chúa… muốn nhờ tôi làm chuyện gì?
Triệu Minh lại phải nói thầm vào tai nàng:
– Vết chữ in ngay giữa ngực tôi nên tôi không tiện cho mọi người trông thấy. Nhất là đàn ông con trai. Cô là con gái như tôi, tôi không ngại.
Tiểu Siêu nghe xong thì nàng đỏ mặt lên. Nhìn vào thân thể, ngực vú trần trụi của Triệu Minh là một chuyện nàng không thể làm được. Là con gái mới lớn, trẻ tuổi, băng trinh, tuy trong đầu óc nàng, cũng như tất cả những người con gái tới tuổi trưởng thành khác, lúc nào cũng háo hức, đòi hỏi, tìm hiểu, nhất là những chuyện tình duyên trai gái, những hình ảnh dâm tục trần truồng, nhưng đó chỉ là những ý tưởng dấu kín mà thôi. Nhìn thẳng vào một thân hình loã thể (rõ ràng là một chuyện riêng tư, thầm kín), dầu là của con trai hay con gái, là một chuyện chưa bao giờ xẩy ra trong đời nàng. Dẫu rằng trước đó, nàng đã thấy hình ảnh khiêu dâm trong động đá, những cảnh hiếp dâm của Tiểu Mai và Tiểu Loan bởi những tên ăn mày, nhưng những cảnh đó xẩy ra hoàn toàn ngoài sự dự ý của nàng. Nó diễn ra trước mặt nàng trong lúc nàng không ngờ nhất. Bây giờ mà bảo nàng tự ý dòm ngó vào ngực vú Triệu Minh thì, chao ôi, mắc cỡ chết đi được! Nhất là nàng đâu có quen biết, thân thuộc gì với Triệu Minh để mà dòm ngực, ngó vú? Làm sao mà tự dưng làm cái chuyện kì cục đó cho được? Trên trần đời này, chỉ có một thân thể mà nàng sẵn sàng dòm ngó, sẵn sàng ôm ấp – trần truồng hay không – đó là của Vô Kỵ mà thôi!
Vì thế mà khi thấy Triệu Minh sắp sửa cởi áo cho mình coi ngực thì Tiểu Siêu ngượng ngùng khoác tay:
– Thôi, thôi… Tôi không dám… Tôi không muốn đâu…
Nói xong, nàng lui về ngồi lại chỗ cũ, mặt mũi sượng sùng.
Bị cả Chỉ Nhược lẫn Tiểu Siêu từ chối giúp mình, Triệu Minh thở mạnh một cái, vừa nản chí, vừa tức giận. Trời ơi! Bây giờ phải làm sao? Nàng nhìn Vô Kỵ với cặp mắt nửa cầu cứu, nửa hằn học. Nàng ấp úng:
– Tôi… Tôi…
Vô Kỵ cười nói:
– Triệu cô nương, tôi cần biết thêm về võ công cũa họ hầu chống cự với họ.
Rồi chàng nheo mắt nói thêm:
– Sự thắng bại của tôi nằm trên người cô đó…
Nghe chàng nói lại y hệt những câu như mình đã nói với chàng hồi nãy thì Triệu Minh mím môi lại, hai mép cong lên, trông vừa thẹn thùng, vừa tức tối. Bỗng nhiên nàng nhìn chàng với cặp mắt thách đố rồi nói thõng một câu:
– Thôi được rồi! Tôi bị Thánh Hỏa lệnh đánh trúng để lại những hàng chữ ngay giữa ngực đó. Công tử cứ xem đi!
Nói xong, nàng ngang nhiên trật ngay vạt áo ra, để lộ một bộ ngực trần trắng tinh, mật sữa, nổi lên hai bầu vú căng cứng to tròn với hai núm vú chĩa thẳng lên trời!
Vô Kỵ ngẩn người ra, không ngờ nàng lại bạo dạn, bướng bỉnh, thẳng thừng, cởi trần trước mặt mọi người, không coi sự đùa nghịch của mình vào đâu. Chàng đâu có biết cái hành động mạnh dạn, ngang nhiên phơi-vú-cho-chàng-dòm của nàng một phần là bị thúc đẩy trong tiềm thức bởi sự sướng khoái, đam mê mà nàng mới nhận được lần đầu tiên trong đời từ tên da đen mọi rợ. Cái cảm giác đầu đời đó (được đụ vào lồn bởi một con cặc đen thui, dài ngoằng) hiện giờ vẫn còn hơi hướng, tàn dư, dai dẳng trong sợi cơ sớ thịt, cần phải được tiếp nối một cách gián tiếp bởi một cảm giác khác, mới lạ hơn, hầu có thể giúp nàng kéo dài ra cái khoái lạc đó, nuôi dưỡng thêm cái đê mê đó, mãi mãi trong người…
Hơn nữa, Triệu Minh đã trở lại với con người thật sự của mình rồi. Bản tính của con người đó là một nàng con gái Mông Cổ trực tính, đơn thuần nhưng lại nóng bỏng, ngang tàng. Khi nàng nhận thấy Vô Kỵ nói mánh khoé về vết chữ in trên ngực, đồng thời còn có ý khơi lên màn khám xét ngực mình thì nàng không ngần ngại, đồng ý ngay. Muốn thì tôi cho. Không lươn lẹo, quanh co. Không dấu diếm, che đậy gì nữa. Ai đó có dè bỉu, dòm ngó thì cũng mặc kệ! Và quan trọng hơn nữa là chính nàng cũng muốn chàng ngó nhìn, sờ mẫm trên đôi vú mình! Trên chiếc thuyền nhỏ, toàn là đàn bà con gái, chỉ có Vô Kỵ và Tạ Tốn là đàn ông con trai mà thôi. Các cô thì Triệu Minh không ngại rồi, còn Tạ Tốn thì đui mù, đâu có thấy gì? Vậy thì nàng cho Vô Kỵ dòm ngực vú mình thì cũng đâu sao? Nàng còn mong muốn như vậy nữa cơ mà? Như thế thì cái ham muốn đưa vú, trễ ngực cho chàng chiêm ngưỡng hồi nãy của nàng hoá ra cuối cùng đã thành sự thật!
Vô Kỵ thấy nàng nhắm mắt lại, ưỡn người đưa ngực ra, để lộ một khoảng da trắng ngần, với đôi vú to lớn, tròn quay, mịn màng – hai bầu vú căng phồng, cong cong, đầu vú cương cứng, nhổng lên trời – thì chàng muốn ngộp thở, tim đập loạn cuồng. Giữa cặp vú đó là một vết đỏ với những hàng chữ nổi lên rõ ràng.
Chàng liếc nhìn qua thì thấy Chỉ Nhược bỉu môi như là khinh thị. Còn Tiểu Siêu thì quay mặt đi, hai má đỏ bừng. Chàng thở dài một cái, thu hết can đảm mà từ từ cúi mặt xuống gần bộ ngực núi lửa đó. Chàng làm như là cực chẳng đã chàng mới phải dúi mặt vào ngực Triệu Minh mà thôi. Thật ra cặp vú to cứng đó như là một khối nam châm, kéo hút đầu chàng tới gần, không sao cưỡng lại được. Càng để mặt tới gần, cường độ thu hút càng mãnh liệt – y hệt như một định luật vật lí của từ trường, sức kéo tăng lên theo tỉ số ngược của khoảng cách bình phương vậy (sounds awkward, 1/d², did I transcribe it right?). Mùi hương thơm, mùi da thịt nồng toả lên từ khoảng da thịt mọng sữa,