Nhi hết sức. Hai nàng cùng đưa tay ra mà nắm lấy tay của Linh Nhi, như khuyến khích, như vỗ về, như buồn thương.
Vô Kỵ thấy cảnh đó thì chàng nhăn mặt thở dài lên một tiếng. Chàng nhìn quanh biển trời bao la, rồi với tay lấy cái chèo mà khua nước quay đầu con thuyền trở lại. Trước sự ngạc nhiên của mọi người, chàng nói:
– Thôi được! Chúng ta đành phải quay trở lại tìm người Ba Tư xin họ thuốc men mà chữa trị cho Linh Nhi mà thôi. Nàng đang trong thời kì nguy cấp, cần phải được săn sóc ngay. Không còn cách nào khác nữa rồi…
Mọi người nghe chàng nói thế thì đều im lặng nhìn Linh Nhi mà lo lắng, rầu rĩ, lòng dạ thắt lại.
Buồn…
[Trích trong Nhật Kí Cho Người… : Viết bài này xong bỗng thấy buồn. Chắc là vì mải sưu tầm những bài thơ sầu để gán vào cơn mê của Linh Nhi nên bị vướng lậm vào rồi. Cuộc nghỉ hè đang vui vẻ tự dưng trở nên ưu tư. Y hệt như những lúc nghe nhạc Trịnh Công Sơn và Phạm Duy nói về tình yêu và đất nước vậy. Rồi gần hơn nữa, bài Trở Về Dòng Sông Tuổi Thơ của Hoàng Hiệp qua tiếng hát Mỹ Linh, “…con sông cho tôi đậm một tình yêu nước non quê nhà.” Trời, chữ “đậm” sao mà chất chứa một khối thâm tình nặng chĩu! … Ôi, sao lại muốn khóc! Khóc cho một quê hương dân tộc, khóc vì nỗi yêu nước thương nòi… Tới đây, nước mắt lại trào ra – cũng như mỗi lần đọc lại bài tự truyện Năm Nay Đào Lại Nở của Kiệt Tấn vậy…]