khi đó thì Chỉ Nhược thở dốc, đau đớn, vật vã, người uớt đẫm mồ hôi sau một cuộc hành lạc tơi bời. Khủng khiếp nhất là trong năm phút cuối cùng…
Không đợi cho Lộc Trượng Khách mặc quần áo, Hạt Bút Ông tiến tới, nhìn lão ta mà mỉm cười. Như thói thường tình, ai cũng vậy, sau khi thỏa mãn cho nhau rồi thì phần lớn những cặp tình nhân lại hân hoan, yêu nhau thắm thiết hơn. Vì thế mà sau khi được bú cu đã điếu, được Lộc Trượng Khách uống hết tinh khí trong cu lão bắn ra, Hạt Bút Ông thấy thương yêu người sư đệ vô cùng. Còn Lộc Trượng Khách cũng vậy, sau khi làm tình với sư huynh lão và cả với Chỉ Nhược nữa, lão thấy vui sướng, nhìn sư huynh lão với một con mắt tình tứ, thiết tha. Lộc Trượng Khách đưa tay ra kéo lão sư huynh tới gần. Hạt Bút Ông giang tay xiết cái thân thể trần truồng của tên sư đệ vào lòng. Hai lão ôm nhau, rồi môi lại kề môi, lưỡi lại mút lưỡi, hai lão trao đổi với nhau một cái hôn nồng nàn, da diết…
Lộc Trượng Khách vừa măc áo vừa nói với Hạt Bút Ông:
– Đệ muốn bắt con nhỏ này ở đây vài ngày nữa. Sư huynh nghĩ sao?
Hạt Bút Ông lắc đầu:
– Không được đâu. Con nhỏ Chỉ Nhược này là đệ tử số một của mụ Diệt Tuyệt. Mi giữ nó ở đây lâu ngày thế nào quận chúa cũng biết. Không nên.
Lộc Trượng Khách liếm môi:
– Con nhỏ này xinh đẹp quá. Đệ không thể bỏ qua hay để người khác hưởng thụ được.
Hạt Bút Ông nói:
– Vậy sao mi không đưa nó về, dặn tên cai coi chừng nó. Khi nào mi muốn, mi cứ nói hắn đem nàng đến. Như thế không vẹn toàn hay sao?
Lộc Trượng Khách cho là phải. Sau đó hai lão giải huyệt cho Chỉ Nhược, tháo khăn bịt mắt ra, bắt nàng mặc lại quần áo, rồi đưa nàng trở lại nơi giam. Chỉ Nhược uể oải làm theo lời hai lão già.
Hai lão dẫn Chỉ Nhược trả về nơi Bảo Tự Tháp, nhưng lại không thấy bóng dáng của một ai. Hai lão ngạc nhiên. Hay là tụi cai lại xúm xít tụ họp vui vầy nơi nào rồi? Nếu có thì chắc chắn chỉ ở một nơi mà thôi. Hai lão bèn đem Chỉ Nhược tới phòng cung hình tìm tên cai.
Khi lão đẩy cửa phòng ra, quang cảnh trong phòng cung hình khiến hai lão sững sờ…