/>
Chính là nam nhân kia không thương cậu, chỉ mê luyến cảm giác làm tình với cậu.
Dưới mắt kính, một giọt nước mắt tràn ra khóe mắt, yên lặng rơi xuống, rơi xuống vỏ điện thoại đang được nắm chặt, đau đến tận tim.
Ngày thứ ba Hồ Thiên Quảng vẫn không đi làm, một phong thư từ chức đặt trên bàn làm việc, chỉ viết một hàng chữ: [Lão tử mặc kệ! Cậu muốn đi tìm ai thì đi!]
Sắc mặt Phương Lâm Phàm tái nhợt nhìn tờ đơn từ chức kia hồi lâu, bấm số nội bộ của Dương trợ lý, bảo hắn báo cho kế toán, chi tiền lương một năm đến sổ tiết kiệm của Hồ Thiên Quảng.
Cứ chấm dứt như vậy, không cần nói nhiều cảm tình, cậu cũng không thử xem Hồ Thiên Quảng có ở nhà cậu không, cũng không dám thử thực tâm của Hồ Thiên Quảng.
Đột nhiên Phương Lâm Phàm cảm thấy hành vi của mình vô cùng ngây thơ, không phù hợp với tác phong đầy lý trí như bình thường của cậu, cả người ngã vào vực sâu tình yêu, lại ảo tưởng Hồ Thiên Quảng cũng cùng rơi xuống với cậu, kết quả là một màn tương tư ngây thơ đơn độc, lưu lại một mình cậu đau lòng.
Trên TV hiện ra hình ảnh diễn viên AV thét chói tai khi đạt cao trào, Hồ Thiên Quảng không có hứng thú nằm trên mặt đất nhìn, miệng ngậm điếu thuốc chưa châm.
Hắn đã không gặp Phương Lâm Phàm hai ngày nay, một mình ngồi trong phòng xem AV cả ngày, nhưng một chút hứng thú cũng không có, nhàm chán muốn chết!
Người nhàn rỗi sẽ nghĩ đến rất nhiều chuyện tình, hắn nhớ tới lần đầu tiên gặp mặt là bộ dạng vừa tinh anh lại vừa cấm dục, lên giường lại một bộ dâm đãng, ghé vào lỗ tai hắn khàn khàn gọi ông xã. Cần xin hắn cho mình bắn, còn có thể nhớ tới biểu tình mệt mỏi của Phương Lâm Phàm trong xe sau giờ tan tầm, vừa ngủ liền thong thả dựa vào vai hắn, hắn quay sang có thể nhìn thấy khuôn mặt ngủ bình thản, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt kia, ngực cảm thấy hơi hơi đau đớn.
Lại nghĩ tới buổi chiều Phương Lâm Phàm bỏ về trước, hắn gấp đến độ lái xe khắp nơi tìm Phương Lâm Phàm, nhưng không tìm thấy, về nhà Phương Lâm Phàm nhìn chằm chằm di động, nhưng Phương Lâm Phàm không hề gọi điện thoại nói cho hắn biết đang ở đâu, về đến nhà ngay cả lấy cớ cho có lệ cũng không, rõ ràng nói cho hắn là tự nguyện phát sinh quan hệ với nam nhân khác.
Một giây đó, hắn nếm được hương vị phản bội, tất cả chất vấn đều vì hai chữ "tự nguyện" này mà nghẹn trong cổ họng, bọn họ vốn chỉ là bạn tình, hắn có lý do gì để chất vấn Phương Lâm Phàm? Có lý do gì quản Phương Lâm Phàm phát sinh quan hệ với nam nhân khác? Lại có lý do gì đánh Phương Lâm Phàm?
Hồ Thiên Quảng hắn chỉ là một sex doll hình người! Đem giám đốc của mình khô mát là được! Dựa vào cái gì quản nhiều cái rắm như vậy!
"Mẹ nó!" Hồ Thiên Quảng đấm xuống đất, nắm tay đập phát đau, vừa đánh vừa rống: "Con mẹ nó! Lão tử để ý cái gì? Không phải chỉ là một dâm phụ bị không ít nam nhân chơi, đáng cho lão tử để ý sao?"
Nhưng là để ý! Hận không thể đem nhốt Phương Lâm Phàm, không bao giờ… có thể nghĩ đến nam nhân khác nữa, chỉ có thể mở đùi ra với hắn, bị côn thịt của hắn thao đến bắn, một lần lại một lần gọi hắn là ông xã.
Hồ Thiên Quảng càng ngày càng không rõ mình suy nghĩ cái gì, suy nghĩ nửa ngày vẫn không rõ mình rốt cuộc là bị cái gì, gần đây chẳng những muốn xâm chiếm phòng ở của Phương Lâm Phàm, còn đem y quế của Phương Lâm Phàm nhét vào quần áo của mình, hơn nữa nghĩ muốn xâm chiếm thân thể Phương Lâm Phàm, nhưng hắn đã sớm chiếm được thân thể Phương Lâm Phàm, vì cái gì còn thấy không đủ? Giống như thiếu cái gì đó.
Hồ Thiên Quảng hút thuốc, phun ra một ngụm khói, ánh mắt nhìn diễn viên AV xinh đẹp trong TV, phát hiện hai ngày nay xem nhiều AV, lão Nhị của hắn đều vô tình, giống như quả cà nhũn, nhớ tới Phương Lâm Phàm, liền cương như trái mướp đắng, làm hắn khó chịu.
Đang lúc Hồ Thiên Quảng khó chịu vì lão Nhị của mình có cảm giác với Phương Lâm Phàm, thì điện thoại bên cạnh reo lên, Hồ Thiên Quảng cầm điện thoại lên, "Alô…"
"Quảng ca, em là Thăng Chức a!"
"A, là Thăng Chức a, gần đây có thăng chức sao?"
"Quảng ca, đừng lấy tên của em ra đùa, hai ngày nay em chính là giúp anh lần hỏi khách sạn mà bạn thân anh thuê, thật đúng là phải hỏi đến nam nhân anh muốn tìm, là giám đốc công ty, hơn 4 giờ chiều hai ngày trước lái xe đến một khách sạn… Hắc hắc… Quảng ca, muốn biết cậu ta đi khách sạn nào, anh cho em mượn tiền kết hôn đi."
"Cái đồ điểu dạng như cậu, ngay cả lái xe đều là tôi dạy cho cậu, cư nhiên có thể làm to bụng nữ nhân." Hồ Thiên Quảng nhả thuốc ra trêu chọc cẩu hữu của mình, "Nói đi, cần bao nhiêu tiền."
"Quảng ca, anh có bao nhiêu cho em mượn bấy nhiêu, đang cần gấp, nếu không kết hôn ba mẹ của bạn gái em biết cô ấy mang thai, sẽ ép cô ấy đi phá thai, em luyến tiếc cô ấy cũng luyến tiếc đứa nhỏ trong bụng cô ấy." Ngữ khí Thăng Chức vừa bất đắc dĩ lại vừa đau đớn.
Động tác gạt tàn thuốc của Hồ Thiên Quảng dừng lại, không khỏi hỏi: "Không phải cậu vì làm to bụng nữ nhân mới vội vàng kết hôn sao?"
"Em đã sớm muốn kết hôn với cô ấy, nhưng ba mẹ cô ấy chướng mắt vì em chỉ là một lái xe thuê, em mới cố ý chọc hư áo mưa để cho cô ấy mang thai để có thể kết hôn…
Thăng Chức nói liên miên lằng nhằng một đống về chuyện bạn gái, nào là mình yêu bạn gái như nào, Hồ Thiên Quảng không khỏi ghen tị với Thăng Chức, tử nam tinh anh kia cho tới bây giờ chưa bao giờ nói thương hắn, bị hắn thao đến thần chí không rõ mới có thể ngoan ngoãn nghe lời gọi hắn là ông xã, hắn rút côn thịt ra thì liền khôi phục khuôn mặt lạnh như băng.
Dựa vào cái gì! Sao lão tử lại thích một tên hỗn đản ngay cả mông cũng không quản được!
Tàn thuốc thình lình rơi xuống, Hồ Thiên Quảng ngơ ngác nghĩ đến câu nói vừa hiện ra trong óc, tai nghe không ngừng truyền đến tiếng nói chuyện của Thăng Chức: "Quảng ca, nhớ rõ cho em mượn tiền, qua vài ngày em đến nhà anh lấy, anh muốn tìm khách sạn mà nam nhân kia đi phải… Ê ê, Quảng ca, anh có nghe em nói không?"
"Lão tử nghe rất rõ ràng, kêu tiếp sẽ không cho cậu mượn tiền!" Hồ Thiên Quảng rống to một câu, dập điện thoại.
Rốt cuộc hiện tại hắn cũng hiểu được vì sao mình là lạ — chết tiệt! Hắn yêu một nam nhân!
Từ nhỏ đến lớn, trong nhận thức của hắn, tình yêu chỉ sinh ra giữa nam nhân và nữ nhân, tuy rằng hắn từng động tâm với Phương Lâm Phàm, nhưng hắn chưa từng có nghĩ đến phương diện tình yêu, chính là hắn nhìn thấy Phương Lâm Phàm mệt mỏi thì đặc biệt đau lòng, thích mãnh lực làm cho Phương Lâm Phàm gọi hắn là ông xã, giống một bà mẹ chiếu cố Phương Lâm Phàm bị sốt, Phương Lâm Phàm tìm nam nhân khác làm tình ngoài hắn thì tức giận đánh cậu, đánh xong lập tức hối hận, hối hận nhưng vẫn muốn đánh Phương Lâm Phàm, không xuống tay được đành hủy di động, hủy xong di động còn không hết giận, không đi nhất định sẽ đánh Phương Lâm Phàm, tiềm thức khống chế xúc động điên cuồng của mình.
Về đến nhà mỗi ngày đều nghĩ đến Phương Lâm Phàm, lăn qua lộn lại không ngủ được, muốn tìm ra người đã chạm vào cậu, hung hăng đánh hắn một trận.
Sau đó đoạt lại Phương Lâm Phàm, xử phạt cậu tội "ngoại tình", để cho cậu hiểu được ai mới là nam nhân của cậu!
Thật vất vả từ khách sạn điều tra ra nam nhân cùng thuê phòng với Phương Lâm Phàm, nhìn tên mới biết là Phá quản lý của công ty lớn mà Phương Lâm Phàm không đàm phán thành hôm phát sốt đó!
Hồ Thiên Quảng nhớ rõ vóc dáng nam nhân kia không cao, dáng người gầy giống một cây gậy trúc.
Tên Phương Lâm Phàm này thật không có mắt nhìn người, tìm một nam nhân không những không đẹp bằng mình, còn có sắc mặt khó coi do miệt mài quá độ, vừa thấy đã biết lão Nhị nhũn không dậy nổi, không thấy đầu.
Hồ Thiên Quảng tức giận không ngừng bình luận mắt thẩm mỹ của Phương Lâm Phàm, hung hăng hút thuốc, nửa đêm trốn ở cửa biệt thự nhỏ của tên Phá quản lý, cầm trong tay tấm ga giường, chờ đêm khuya lúc hắn về nhà sẽ đánh một trận.
Không biết đợi bao lâu, Hồ Thiên Quảng cũng không biết mình hút bao nhiêu thuốc, cho đến khi hút xong điếu cuối cùng trong bao, mới nhìn thấy ánh sáng do đèn xe chiếu đến.
Đột nhiên, chiếc xe không biết đâm vào cái gì, bang bang liền hai tiếng, hai bánh xe phía trước nổ tung.
Nam nhân trong xe vội vàng dừng lại, xuống xe nhìn, giữa lốp xe dính một mảnh sắt thật dài, trên mảnh sắt cắm đầy đinh, một đầu đinh bén nhọn cắm sâu vào lốp xe.
"Ai thiếu đạo đức như vậy?"
Lúc này, Hồ Thiên Quảng mới di tắt tàn thuốc, xông lên trước vung tấm ga bịt kín đầu nam nhân, nam nhân còn không biết vì sao lại thế này, Hồ Thiên Quảng đã túm lấy cố áo của hắn, nâng lên nắm tay đấm mạnh, "Làm cái con